Giờ phút , vui nhất ai khác chính là chủ nhiệm Trần. Ông chỉ thiếu điều ôm lấy bác sĩ Tôn mà ngửa mặt lên trời to thôi.
Với thành tích thế , việc Thẩm Huệ Huệ trường S đương nhiên thành vấn đề. Thậm chí chủ nhiệm Trần còn phê duyệt ngay tại chỗ, miễn bộ học phí, chi phí phụ, sinh hoạt phí và phí nội trú cho Thẩm Huệ Huệ.
Chỉ cần cô thể duy trì thành tích như , hằng năm còn thể nhận học bổng lên đến mấy chục nghìn tệ.
Mấy chục nghìn tệ những năm chín mươi đủ cho cả một gia đình chi tiêu ở Kinh Đô trong một năm.
Sở dĩ nhà trường hào phóng như là để khuyến khích những học sinh ưu tú yên tâm học tập tại trường.
Việc học cũng giống như , chỉ cần đạt thành tích thì cả nhà lo chuyện cơm ăn áo mặc.
Thành tích nhất mà trường S đạt cho đến nay là học sinh của trường lọt top 100 trong kỳ thi đại học.
Với thực lực của Thẩm Huệ Huệ... Top 50 chắc thành vấn đề nhỉ...
Hay là thử hy vọng top 30 xem ...
Thôi thôi, các trường đại học danh tiếng lâu đời cao thủ nhiều như mây, cách điểm giữa các học sinh top đầu lớn, càng về thì sự cạnh tranh càng khốc liệt.
Top 30 quá khó, chỉ cần top 50 là một bước tiến lớn , thứ hạng của trường S cũng thể tăng lên ít!
Càng nghĩ, chủ nhiệm Trần càng thấy sướng rơn trong lòng, chỉ hận phép thuật thời nào đó để ông thể xuyên đến ba năm xem thử kết quả.
Ngược , vẻ mặt của cô Tống và mấy vị giáo viên khác chút phức tạp. Mấy , ăn ý tìm một góc nhỏ bàn bạc giây lát, cuối cùng ghé sát tai chủ nhiệm Trần nhỏ vài câu.
Chủ nhiệm Trần mở to mắt họ: "Các vị chắc chứ?"
Cô Tống gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-245.html.]
"Với thành tích của em , tin em thực lực đó." Chủ nhiệm Trần ngập ngừng : " liệu trải qua ba năm rèn giũa, nền tảng vững chắc hơn ..."
"Bây giờ mới khai giảng, còn một năm nữa mới đến kỳ thi đại học. Đối với một học sinh ban tự nhiên mà , thời gian đó là đủ ." Cô Tống .
Chủ nhiệm Trần liếc mấy vị giáo viên, bằng giọng đầy ẩn ý: "Nếu em lớp 10 thì sẽ do các vị dẫn dắt. Với điểm , top 100 chắc chắn thành vấn đề. Có kinh nghiệm giảng dạy như , các thầy cô chỉ nhận tiền thưởng cao hơn khi kỳ thi đại học kết thúc, mà khi xét duyệt cấp bậc cũng thể ghi hồ sơ lý lịch. Tuy nhiên, một khi chọn nhảy lớp, học sinh sẽ học lớp 12 năm nay, giáo viên cũng sẽ đổi thành khác. Các vị chắc chắn từ bỏ?"
"Vừa dạy xong lớp 12, ai rõ hơn chúng về trình độ cần của một học sinh cuối cấp." Cô Tống : "Chúng còn gì để dạy em nữa . Trẻ con ở độ tuổi , mỗi năm đều là giai đoạn vàng, thể lãng phí trong tay chúng ."
Chủ nhiệm Trần gật đầu, cuối cùng truyền đạt suy nghĩ của các giáo viên cho Thẩm Huệ Huệ.
Trước khi xuyên , Thẩm Huệ Huệ chính là học sinh lớp 12. Sau mười mấy ngày học tập gần đây, cô chắc chắn rằng bản thể theo kịp kỳ thi đại học của thời đại .
Cô cũng từng nghĩ nên nhảy lớp , nhưng chắc nhà trường đồng ý. Hơn nữa cơ thể của cô còn thành niên nên cũng cần quá vội vàng.
Không ngờ chỉ qua bài kiểm tra ngắn gọn đơn giản, các giáo viên thể thấu thực lực của cô và hỏi cô nhảy lớp luôn !
"Gần đây giáo d.ụ.c quốc gia đang trong giai đoạn chuyển đổi, chính sách mỗi năm đều thể đổi. Với thành tích hiện tại của em, thẳng lớp 12, một năm tham gia kỳ thi đại học chắc chắn thể đạt điểm cao. Tuy nhiên, nếu chắc chắn hơn, học cấp ba đủ ba năm thì nền tảng cũng sẽ vững chắc hơn." Cô Tống nghiêm túc với Thẩm Huệ Huệ: "Vấn đề em cần trả lời chúng ngay. Bây giờ mới khai giảng, còn mấy ngày nữa mới chính thức học. Em thể về nhà bàn bạc với phụ , chúng sẽ đợi em đưa quyết định mới sắp xếp."
Không ít học sinh nộp xong học phí, đang về phía tòa nhà dạy học. Các giáo viên vốn đang rảnh rỗi lượt trở nên bận rộn.
Sau khi chào tạm biệt các giáo viên, Thẩm Huệ Huệ theo bác sĩ Tôn khỏi trường.
Hôm nay bác sĩ Tôn vốn chỉ đến tìm bạn cũ chuyện phiếm, tiện thể đưa bệnh án giúp, nào ngờ gặp nhiều chuyện như .
May mà quá trình tuy trắc trở nhưng kết quả vẫn . Thẩm Huệ Huệ nhập học thành công, sợ trường để học nữa.
Ông thành nhiệm vụ một cách viên mãn, chuẩn chào tạm biệt Thẩm Huệ Huệ thì lúc chia tay, Thẩm Huệ Huệ đột nhiên nhớ điều gì đó, vội vàng gọi ông : "À đúng bác sĩ Tôn, một chuyện cháu hỏi thăm ông một chút, nếu ông tiện thì cũng ạ."