"Chúng tìm Diêu Tinh nên rời khỏi thôn Nhai Tử, mục đích ông giữ chúng đây là gì?"
Tiểu Phương đoán: "Xe của chúng họ thấy, chúng từ thành phố đến, khi nào là họ tham lam tiền bạc, bắt cóc tống tiền ?"
"Loại tiền , mạng để lấy thì cũng mạng để tiêu mới ." Diêu Linh nhíu mày: "Xe cộ, vệ sĩ, họ đều thấy cả , chắc chắn đoán phận của chúng giàu thì cũng sang. Nếu họ là đám tội phạm lang thang đến thành phố, lấy tiền định bỏ trốn biệt xứ thì còn thể hiểu . bây giờ chúng đang ở trong địa bàn của họ, cho dù lấy tiền nữa, bố chúng trong gia tộc, bất cứ lúc nào cũng thể cử đến lấy tiền."
"Vậy... lẽ họ g.i.ế.c diệt khẩu ? Dù trong thôn cũng một phụ nữ nào, liệu những phụ nữ đó đều họ..." Tiểu Phương , đó động tác cứa cổ.
"Không khả năng đó lắm." Diêu Linh : "Qua lời của thôn trưởng để phán đoán thì Diêu Tinh vẫn còn sống, lẽ những phụ nữ trong thôn c.h.ế.t, nhưng đa đều giấu . Còn chúng , họ g.i.ế.c chúng lợi, khả năng bắt cóc tống tiền cũng nhỏ. Tội g.i.ế.c còn lớn hơn, hơn nữa chắc lấy tiền mà tù . Chỉ cần là đầu óc bình thường thì thể nào chuyện như ."
Nghe , Tiểu Phương cũng thấy hoang mang: "Vậy rốt cuộc họ gì. Gã hướng dẫn viên ngay từ đầu lấy tiền, thôn trưởng mời chúng ăn cơm, cung cấp chỗ ở miễn phí, chỉ giữ chúng ở đây một đêm... Chẳng lẽ để chúng ở đây một đêm về quảng cáo du lịch giúp họ ."
"Tối nay nhất định họ sẽ tay." Tú Phân : "Thôn Nhai T.ử nghèo, cả năm chắc ăn một miếng thịt. Đối với trong thôn mà , bữa cơm hôm nay thể coi là còn thịnh soạn hơn cả ngày Tết..."
Mọi đều đồng tình với điểm . Lúc ăn cơm, dáng vẻ thèm thuồng của những đó khi thịt giống như đang giả vờ.
Một bát thịt lớn, Diêu Linh, Tú Phân và những khác ăn mấy miếng, mà đầy vài phút đám thanh niên trong thôn quét sạch, đủ để phản ánh sự nghèo đói của thôn Nhai Tử.
"Lúc ăn cơm, thằng Mặt Rỗ và đồng bọn xuất hiện. Nhịn ăn miếng thịt thì chắc chắn sẽ lợi ích lớn hơn đang chờ đợi họ. Những lời đó của thôn trưởng với chúng , mà là với thằng Mặt Rỗ và đồng bọn, là họ chuẩn sẵn sàng, cũng là họ yên tâm. Con cừu béo trong câu đó ai khác, chính là chúng ." Tú Phân .
Nhìn thôn làng đen kịt ngoài cửa sổ như một cái miệng m.á.u khổng lồ, dường như bất cứ lúc nào cũng thể nuốt chửng họ, Tiểu Phương hoảng sợ : "Vậy... Vậy chúng nên gì bây giờ, tối nay ngủ ? cần cầm d.a.o chuẩn sẵn sàng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-365.html.]
Diêu Linh sang Thẩm Huệ Huệ.
Ý tưởng giả vờ ngất để kiếm cớ moi thông tin, tiện thể ở thôn Nhai T.ử là do Thẩm Huệ Huệ nghĩ . Nhìn dáng vẻ hề hoang mang của Thẩm Huệ Huệ lúc , chắc chắn cô vẫn còn cách khác.
Thẩm Huệ Huệ cũng đang suy nghĩ về lời của Diêu Linh và Tú Phân, lúc mới : "Thôn Nhai T.ử giữ chúng để tay tối nay. Chúng cũng ở thôn Nhai T.ử để nhân lúc đêm hôm cứu . Điều khác biệt là chúng rõ mục đích của thôn Nhai T.ử là chúng , còn thôn Nhai T.ử chúng đến thôn Nhai T.ử để gì."
Thẩm Huệ Huệ , đó sang Tú Phân: "Họ cũng , trong chúng một lớn lên ở thôn Nhai T.ử từ nhỏ, chỉ quen thuộc với giọng của thôn Nhai T.ử mà còn nắm rõ địa hình, nhà cửa của dân ở đây như lòng bàn tay."
Diêu Linh : "Ý của em là... khi họ tay, chúng tay ?"
"Số của chúng ít hơn của thôn Nhai Tử, nếu thật sự tay thì chúng chiếm ưu thế." Thẩm Huệ Huệ : "Thời cơ quan trọng."
Diêu Linh lập tức hiểu điều gì đó.
Với hiện tại của họ, đối đầu với cả thôn Nhai T.ử thì rõ ràng là thực tế.
Chỉ thể đợi của thôn Nhai T.ử hành động . Khi lực lượng của thôn phân tán, sự chú ý chuyển hướng, họ mới nhân lúc của thôn Nhai T.ử đề phòng, bất ngờ tay tìm . Lúc đó mới là cơ hội duy nhất.
"Tối nay đừng ngủ, mặc quần áo, giày , ba lô để ngay bên cạnh. Một khi thôn Nhai T.ử động tĩnh, chúng lập tức hành động." Diêu Linh , đó phân phát vũ khí cho .