Tuy thôn Phúc Thủy đông nhưng già trẻ nhỏ, cả đời từng rời khỏi thôn Phúc Thủy, ngay cả đến huyện cũng dám, huống chi là Kinh Đô.
Cuối cùng, lấy hết can đảm để Kinh Đô cũng nhiều. Sau khi xác nhận danh sách với phía Tú Phân, gia đình ba Tú Phân, Thịnh Vân Tế và Thẩm Huệ Huệ rời . Đợi đến khi hôn lễ sắp bắt đầu, sẽ cử đến thôn Phúc Thủy để đón từng dân dự tiệc cưới.
Lúc đến thôn Phúc Thủy, ba Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ, Thịnh Vân Tế và vệ sĩ chung một chiếc xe van, đằng một chiếc xe tải nhỏ theo.
Bây giờ rời thôn Phúc Thủy, chiếc xe van trả cho chủ cửa hàng xe, chiếc xe tải nhỏ giữ cho dân trong thôn sử dụng. Cuối cùng, vẫn là ông thôn trưởng lái máy cày chở mấy họ rời khỏi thôn Phúc Thủy.
Chiếc máy cày phát tiếng "cạch cạch cạch" chạy một mạch xuống núi. Khác với những chở chở hàng đây, một chuyến còn để dành dầu để chạy về, khi tiễn gia đình Thẩm Huệ Huệ rời thôn Phúc Thủy, ông thôn trưởng sẽ ở huyện tìm mua mà bán chiếc máy cày .
Số tiền bán sẽ dùng học phí học bằng lái xe cho thanh niên trong thôn. Đợi đám thanh niên học xong trở về thì cũng kịp mùa thu hoạch, thể lái xe tải nhỏ !
Xe tải nhỏ cửa xe, cửa sổ và mui xe, sợ gió thổi, sợ mưa rơi. Chỉ cần tưởng tượng thôi, ông thôn trưởng vui sướng vô cùng, trong lòng tràn đầy hy vọng về những ngày tháng phía .
Ông rằng, gia đình Thẩm Huệ Huệ rời sẽ mang đến những đổi nghiêng trời lệch đất cho thôn Phúc Thủy, khiến thôn Phúc Thủy trở thành "thôn triệu phú" đầu tiên cả nước. Mỗi gia đình trong thôn đều ăn phát đạt, trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả nông dân cả nước...
Sau khi từ biệt ông thôn trưởng, gia đình Thẩm Huệ Huệ tàu hỏa đến tỉnh thành, đó lên máy bay trở về Kinh Đô.
Chuyến sẽ qua huyện Ninh Bình, và sẽ dừng nghỉ ngơi ở huyện Ninh Bình một tiếng.
Lúc đến, tài xế của cửa hàng lái chiếc xe van đường quốc lộ, qua huyện Ninh Bình. Vì , dừng chân ở huyện Ninh Bình là đầu tiên Thẩm Huệ Huệ trở đây nhiều năm.
Mấy năm , huyện Ninh Bình mưa lớn nhấn chìm, cả huyện đều ngâm trong biển nước đến hư hỏng nặng.
Sau khi nước rút, chính phủ cử chuyên gia đến khảo sát quy hoạch, cấp kinh phí để phá dỡ tất cả các công trình hư hỏng, gần như bộ huyện đều xây dựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-521.html.]
Trước trận lụt, huyện Ninh Bình là một huyện nghèo nàn, lạc hậu. Trong huyện, ngoài con phố sầm uất nhất, phần lớn nhà cửa đều xây dựng từ những năm năm mươi, sáu mươi, thậm chí còn ít những công trình cũ kỹ sót từ thời Thanh và thời Dân Quốc.
Khác với những công trình cổ ở các thành phố lớn, nhà cửa do nông dân xây dựng thời Thanh và Dân Quốc chỉ cũ nát, mà còn vô cùng sơ sài do thiếu vốn khi xây dựng, trải qua mấy chục năm mưa gió thì sớm mục nát xiêu vẹo.
Ở thường ngày trong những căn nhà đó bất tiện, mà mưa lớn trút xuống là sập quá nửa, đúng là nhà nguy hiểm.
Nay những ngôi nhà ọp ẹp đều phá dỡ. Toàn huyện quy hoạch , cơ sở hạ tầng đô thị vuông vắn, đường sá sáu làn xe rộng rãi bằng phẳng. Nhà cửa hai bên đều là kiểu biệt thự nhỏ, trông mắt vô cùng.
Thẩm Huệ Huệ huyện Ninh Bình xây dựng , gần như nhận nổi, mà những dân gần đó nhận cô ngay lập tức.
Trận lụt ở huyện Ninh Bình qua nhiều năm, lẽ những từng tin tức khi đó sớm quên mất Thẩm Huệ Huệ.
Chỉ dân huyện Ninh Bình là quên Thẩm Huệ Huệ. Dù bây giờ Thẩm Huệ Huệ lớn, dáng vẻ chút đổi thì họ vẫn nhận cô ngay.
Không chỉ Thẩm Huệ Huệ mà mỗi một tình nguyện viên, y bác sĩ đến cứu trợ huyện Ninh Bình năm đó, dân địa phương đều còn nhớ phần lớn. Bởi lẽ, lúc họ nguy kịch và khó khăn nhất, chính những giành giật mạng sống của họ từ tay t.ử thần. Việc họ thể sống khỏe mạnh, bình an như bây giờ đều là nhờ ơn từng chìa tay giúp đỡ khi đó.
Thấy Thẩm Huệ Huệ tò mò xung quanh, dân huyện Ninh Bình liền kéo gia đình cô , giới thiệu cho họ.
Đây là vị trí cũ của trung tâm huyện, là vị trí cũ của nhà ăn tập thể...
Còn nhà ga và bệnh viện dã chiến năm đó thì phá dỡ xây mà vẫn giữ nguyên, trở thành một địa điểm tham quan ý nghĩa của địa phương, nhắc nhở đừng quên t.h.ả.m họa năm xưa và tưởng nhớ những khuất.