"Thực mua chiếc nhẫn từ mấy năm . Anh còn mua cả hòn đảo và du thuyền mà em thích nhất. Vốn dĩ định đợi đến ngày đầu năm mới sẽ cầu hôn em..."
"Huệ Huệ, quãng đời còn em thể ở bên ? Chúng cùng những việc , cùng ngắm bình minh và hoàng hôn."
Thẩm Huệ Huệ ngẩn ngơ chiếc nhẫn kim cương, ngờ Hoắc Đình cầu hôn cô lúc .
Ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự liệu.
Trong nháy mắt, cô và Hoắc Đình quen nhiều năm .
Kể từ khi trùng phùng ở Kinh Đô, họ thường xuyên ở bên . Sau nắm tay ở đảo Lộ, hai chính thức trở thành yêu, thoáng chốc cả hai quen và gắn bó bao nhiêu năm.
Từ thời thiếu nữ gặp ở huyện Ninh Bình, đến nay đồng hành cùng đến tuổi thanh niên.
Thẩm Huệ Huệ học chuyên ngành y, thời gian học tập dài hơn sinh viên đại học bình thường nhiều. Vì khi yêu định trong thời gian học đại học, ít sinh viên sẽ sớm xác định chuyện , dù kết hôn thì cũng sẽ đính hôn .
Thẩm Huệ Huệ một bạn trai định như Hoắc Đình, ít bạn học cũng từng hỏi cô về chuyện đính hôn, kết hôn. Thẩm Huệ Huệ đều lấy lý do việc học là quan trọng, sức khỏe để lấp l.i.ế.m cho qua.
Thoáng chốc cô sắp nghiệp, quả thực chuyện giữa cô và Hoắc Đình thể đưa kế hoạch, chỉ là...
Trong lòng Thẩm Huệ Huệ chợt lóe lên vài ý nghĩ, cả lập tức chìm mạch suy nghĩ.
Hoắc Đình thấy nụ mặt cô từ từ tắt dần, lông mày khẽ nhíu như đang nghĩ đến chuyện gì đó nghiêm trọng, lòng chùng xuống, vội vàng : "Trước đây rõ ràng chúng là đợi em nghiệp thạc sĩ, thậm chí là tiến sĩ mới tính đến những chuyện . Là đường đột quá."
Anh cất chiếc nhẫn , với Thẩm Huệ Huệ: "Cứ coi như đang tập dượt một . Lần thể hiện lắm, sẽ cố gắng hơn."
Nói xong, Hoắc Đình tiếp tục chủ đề nữa mà nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Anh giới thiệu cho Thẩm Huệ Huệ lộ trình trở về của tàu sân bay, tình hình kinh tế châu Á, kế hoạch sắp tới của nhà họ Hoắc và nhiều chuyện khác.
Đây đều là những nội dung Thẩm Huệ Huệ thích , nhưng lúc cô lọt tai .
Hoắc Đình là một chừng mực. Cô chỉ do dự một chút, Hoắc Đình thấu tâm tư của cô nên lập tức lùi về vị trí cũ, cho Thẩm Huệ Huệ cảm thấy chút khó xử nào.
trong lòng Thẩm Huệ Huệ hiểu rõ, ngoài mặt thì giả vờ như chuyện gì, nhanh chóng cho qua chuyện , nhưng chắc chắn trong lòng sẽ buồn.
Dù thì mới bản chuẩn cho màn cầu hôn lâu, nhẫn kim cương cũng mua từ mấy năm , còn mua cho cô hòn đảo và du thuyền mà cô thích nhất...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-594.html.]
Trước hôm nay, Hoắc Đình bao giờ tiết lộ những điều với cô. Tấm lòng giấu kín trong tim, cẩn thận trân trọng suốt mấy năm trời.
Thẩm Huệ Huệ tự hỏi, cảm thấy bản cô thể thực hiện một cách chu đáo và kiên nhẫn đến .
Giữa cô và Hoắc Đình luôn luôn là Hoắc Đình chủ động hơn, nhường nhịn nhiều hơn cho tình cảm .
Vậy thì liệu cô nên thẳng thắn hơn trong một chuyện ?
"Hoắc Đình, thật , em cũng từng nghĩ đến chuyện của chúng ." Thẩm Huệ Huệ .
Hoắc Đình khựng , cúi đầu nghiêm túc Thẩm Huệ Huệ.
"Anh đấy, từ nhỏ sức khỏe em . Lần đầu chúng gặp , em mười lăm tuổi nhưng trông chỉ như mười hai, mười ba tuổi, nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa nhiều. Cũng may lúc đó mất trí nhớ, tuổi tâm lý còn nhỏ hơn cả em..."
Nhớ đầu gặp gỡ, khóe môi Thẩm Huệ Huệ cong lên một nụ nhàn nhạt.
Cả huyện Ninh Bình chìm trong cơn mưa bão xối xả, dường như cả thế giới đều mang một màu xám xịt u ám. Trong ký ức của cô, chỉ hai là màu sắc.
Một là ông Kỷ Minh Viễn, cho cô sự ấm áp của bậc bề .
Còn một chính là Hoắc Đình, như một con mãnh thú kiêu ngạo khó thuần, liều bảo vệ cô.
Lúc đó, về mặt thể chất thì Thẩm Huệ Huệ mười lăm tuổi, nhưng tuổi tâm lý của cô lớn hơn vài tuổi.
Hoắc Đình thì ngược với cô. Tuổi thể chất của lớn hơn Thẩm Huệ Huệ, nhưng vì mất trí nhớ nên tuổi tâm lý như một tờ giấy trắng.
Thẩm Huệ Huệ yếu ớt, suýt chút nữa bắt nạt, Hoắc Đình bảo vệ cô. Mấy ngày đó hai nương tựa lẫn , quả thực là sự bổ sung hảo.
"Những năm gần đây nhờ sự giúp đỡ của ông Kỷ, sức khỏe của em khá hơn một chút, cũng cao lớn hơn, sắc mặt hơn nhiều, trông khác gì bình thường. trong lòng em rõ, so với bình thường thì em vẫn còn kém nhiều."