"Thân mật thế nhỉ? Sao nó cùng em đến Quảng Thành? Nếu , đống hàng ai tìm giúp em? Bạn trai mới của em vô dụng thật đấy."
Thời Doanh: "..." Cô lườm một cái, định chỗ khác, chặn đường buông.
" cho theo, mở xưởng, bận rộn sự nghiệp riêng, giống ai , cứ đuổi theo đến tận Quảng Thành, đến việc ăn cũng chẳng màng."
"Ai bảo màng ăn? Bản lĩnh kiếm tiền của thế nào em . Hay là xuống tàu theo về nhà, cho em xem sổ tiết kiệm?" "Anh mơ ." Lại định lừa cô về nhà.
Lý Khoát kìm nén sự bực bội trong lòng, bình tĩnh : "Gọi điện bảo nó cần đến đón, sẽ đưa em về tận cửa nhà an ."
"Anh điên , bạn gái về thì bạn trai đón là chuyện bình thường."
Một câu "bạn trai" kích thích Lý Khoát nhẹ. Hắn đột ngột chống hai tay lên kính cửa sổ, rũ mắt, chằm chằm đôi môi đỏ mọng thốt những lời tức c.h.ế.t của cô. Hơi thở phả mặt cô, ánh mắt nguy hiểm.
"Thời Doanh, hiện tại ép em chia tay là giới hạn của . Nếu em dám để nó đến đón, em nghĩ xem sẽ gì mặt nó?" "Anh uy h.i.ế.p ?" "Không, là sự thật. Năm đó bạn học 'bám váy ' của em liệt giường mấy tháng, em chắc cũng Trần Hiếu Nam bệnh viện tỉnh nhỉ."
Nụ của lạnh lẽo, chằm chằm cô chớp mắt. Thời Doanh tức nghẹn họng. Trần Hiếu Nam cũng cao to, chắc đ.á.n.h Lý Khoát. cô nhớ đến cái nết đ.á.n.h tàn nhẫn của tên . Cô cau mày, c.ắ.n môi : "Anh tránh , bảo đến đón nữa." Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nguoi-dep-va-ga-cho-dien/chuong-70.html.]
Lý Khoát thấy cô thỏa hiệp, hài lòng, thật sự định tránh đường. Ai ngờ nhân viên bảo vệ đột nhiên tới, hai họ, cảnh cáo: "Đừng giở trò lưu manh nhé."
Lý Khoát chỉ chỉ Thời Doanh và , : "Cô là yêu ." "Người yêu thì cũng chú ý ảnh hưởng, mật thì về nhà mà mật."
Nhân viên bảo vệ thấy cô gái kêu cứu gì thì cũng bỏ .
"Anh bậy." Thời Doanh đ.á.n.h mạnh một cái. Lý Khoát nhếch môi: "Anh em là yêu thì ông bắt đấy, em cũng thể vong ân phụ nghĩa chứ."
Thời Doanh thèm để ý đến , về chỗ . Lý Khoát lơ đãng xoay theo cô, thấy cô vẫn đoái hoài gì đến , chỉ đành cúi đầu, lưỡi đẩy nhẹ má một cái, về phía toa ăn.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thời Doanh đoán chắc kiếm bữa tối. Người cũng lấy bản lĩnh lớn thế, 6 năm cũng . Dù điều kiện các nhà khá hơn nhưng cũng chẳng nhà nào ngày nào cũng ăn thịt. Khoảng thời gian cô và qua thiết một chút, liền nghĩ cách vỗ béo cô. Hôm nay thịt kho tàu, ngày mai cá hấp, đều đựng trong hộp cơm nhôm sáng bóng, mở là hương thơm nức mũi, câu dẫn cô ăn một là hai.
Khi đó sống gần trường nghề, cô sợ trong trường thấy ảnh hưởng , bèn dụ dỗ cô đến nhà ăn, còn thể ngủ trưa một giấc về học.
Thời Doanh ban đầu chắc chắn đồng ý, nhưng chịu nổi sự lì lợm của , cũng sợ bạn học thấy cô ở cùng thanh niên lêu lổng thật. Trước Lý Khoát đến cổng trường theo đuổi cô, cô để ý đến , các bạn học cùng lắm chỉ cô xinh quá nên thu hút mấy kẻ đắn ngoài xã hội. giờ cô ăn đồ của , thế thì khác , họ sẽ đồn ầm lên là cô yêu đương với côn đồ.
Thời Doanh đắn đo một chút bảo : "Vậy ăn xong là ngay đấy." Cô ngủ trưa ở nhà , cái thể thống gì.
"Được ." Bà cô tổ chịu đến là , gì còn dám ý kiến nhiều, vẻ mặt hớn hở dẫn đường.