"Muốn! Sao ?!" Nhắc đến công việc là cô cuống lên, còn chủ động đến mặt , chớp đôi mắt long lanh hỏi: "Thế nào, chắc chắn ?"
Cô ghé sát , thể ngửi thấy mùi hương cô. Vì cô chủ động gần, tâm trạng Lý Khoát cuối cùng cũng vui vẻ trở , xua tan sự bực bội trong lòng. Hắn kiềm chế phản ứng cơ thể, giả bộ lãnh đạm : "Ừ." "Trường tiểu học thực nghiệm Nam Thành thể kiếm một chỉ tiêu."
Trường tiểu học thực nghiệm thì quá! Gần nhà, còn nhàn hạ, chiều tan sớm. Mắt Thời Doanh sáng rực, dựa càng gần hơn, sắp dán cánh tay . " ? Bạn học nhà quan hệ đều lo lót hết , sợ..." Ba cô chỉ là công nhân về hưu bình thường, cách nào giúp cô tìm cửa chạy chọt. Thời Doanh sợ dù chỉ tiêu cũng đến lượt .
"Thì chẳng ? Sợ cái gì? Đã bảo lo cho em là sẽ lo ." Lý Khoát năm còn chút ngông cuồng thiếu niên, đặc biệt thể hiện bản lĩnh và khí khái mặt con gái thích.
Quả nhiên, , mắt cô lập tức cong lên như trăng non, xinh vô cùng, bằng ánh mắt sùng bái. Trong lòng Lý Khoát nóng lên, ánh mắt cô cũng còn lãnh đạm nữa, cơn giận vì cô cố tình xa lánh cũng tan biến dần. Cô chẳng cần dỗ dành , chỉ cần gần một chút, dùng ánh mắt lấp lánh đó là hết giận ngay.
Thời Doanh trong lòng vui vẻ, hào phóng : " mời ăn cơm nhé." "Được thôi? Trưa mai ?" Hắn hỏi cô. Thời Doanh gật đầu: "Đến quán Ngô Ký luôn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nguoi-dep-va-ga-cho-dien/chuong-77.html.]
Cô tiền tiêu vặt để dành. Lý Khoát giúp cô lo việc thực tập, cô nhất định mời ăn cơm, còn mời , ăn cơm của cô chắc chắn sẽ tận tâm. Lý Khoát thấy bộ dạng tính toán của cô thì buồn , còn đưa tay xoa mái tóc xù của cô. Đáng yêu thật.
ngày hôm đến Ngô Ký ăn xong, lúc cô thanh toán, vẫn gạt tay cô . "Được , để trả, chút tiền em tự giữ lấy ." "Đã bảo mời mà." "Em thấy thằng đàn ông nào ăn bám ?" Lại còn ăn bám một cô nữ sinh, mặt mũi mà thế. "Cái gọi là cơm cảm ơn!" "Vậy đợi việc xong xuôi em hẵng cảm ơn," cũng cần cảm ơn bằng cơm, dùng cái khác. Ánh mắt u ám, đen như mực cô.
Thời Doanh vội vàng tránh ánh mắt , trong lòng cũng hiểu ý là gì. Lý Khoát đang đợi, đợi cô nghiệp! Chắc cũng cô vẫn là học sinh, giờ yêu đương sẽ ngoài dị nghị. đợi cô nghiệp thì khác, yêu cô là tự do yêu đương.
Thời Doanh cảm thấy còn thể câu giờ với hai tháng nữa. Đợi công việc xong xuôi, cô sẽ nghĩ cách trả nợ ân tình. Một suất công việc lo lót tốn mấy trăm đồng? Cùng lắm đến lúc đó cô đưa cả một năm tiền lương, chắc chắn để thiệt.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Còn về phần cô... Ừm, ba cô chắc chắn đồng ý cho cô yêu đương với thanh niên lêu lổng! Tuy gia cảnh nhà cô cũng bình thường, nhưng nhà cô căn nhà hai tầng phân, ba cô cũng cố gắng nuôi cô ăn học đàng hoàng, cô xinh . Còn Lý Khoát... Cô thật sự cảm thấy và hợp. Hắn quá hung dữ, bá đạo, dùng công việc để cố tình câu dẫn cô cận, cũng chẳng lành gì. Cho nên cô cũng thấy áy náy lắm, đến lúc đó cô trả hết nợ ân tình là xong.
Bàn tính nhỏ trong lòng cô gõ lách cách, Lý Khoát . Cô chướng mắt , dù cô học trường nghề rách nát, nhưng thời buổi nữ sinh học chắc chắn coi thường loại lăn lộn xã hội như . cũng chỉ như mới nuôi nổi đóa hoa kiều diễm thôi, ? Mấy tên nam sinh yếu nhớt , đứa nào bảo vệ cô, đứa nào thể coi cô như bà tổ tông mà cung phụng như ?
Lý Khoát thấy kém cỏi ở , đơn giản chỉ là thiếu chút thời gian, thời gian để bắt lấy cô. Về điểm , vô cùng kiên nhẫn và nắm chắc.
Ít nhất 6 năm , Thời Doanh thoát khỏi lòng bàn tay . ngay khi đang say đắm trong tình yêu, tưởng rằng giải quyết xong mấy chuyện rắc rối là thể bàn chuyện cưới xin với cô, thì cô đơn phương chia tay, bỏ biệt tích.