Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu hỏi vẻ bình thường, nhưng thực chất rõ đáp án.
Khương Ngư để tâm, chỉ gật đầu đưa sách lên cho xem, giọng nhẹ nhàng:
“ , mua ở hiệu sách.”
Hoắc Duyên Xuyên nhướn mày, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì. Anh chậm rãi , giọng vẫn giữ vẻ bình thản:
“Ồ, thật ? nhớ cô từng học mà.”
Khương Ngư liền bật , đặt đống sách lên bàn mặt .
“ , vì từng học nên bây giờ mới cố gắng học đấy.”
Nghe cô trả lời, trong lòng Hoắc Duyên Xuyên chút xúc động, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Ánh mắt lướt qua những cuốn sách dừng gương mặt đầy háo hức của Khương Ngư. Anh hỏi tiếp, giọng điệu tựa như tùy ý:
“Cô định tự học ?”
“Không . Trường học trong thành phố mở một lớp học buổi tối miễn phí, đăng ký . nhân cơ hội học thêm một chút.”
Hoắc Duyên Xuyên khẽ gật đầu. Việc Khương Ngư học tập là điều ủng hộ, nhưng hiểu trong lòng vẫn cảm thấy chút gì đó bất an. Anh lên tiếng nhắc nhở:
“Đây là chuyện . lẽ cô nên chờ đến khi giáo viên giới thiệu sách cần học hãy mua. Như sẽ tránh việc mua nhầm, tiết kiệm tiền.”
Khương Ngư , đôi mắt ánh lên vẻ tự tin, trả lời:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/108.html.]
“Không , mua một . Đi cùng bạn của , học trong trường, rõ cần sách gì.”
Nghe đến đây, Hoắc Duyên Xuyên kìm mà hỏi tiếp:
“Bạn của cô? Là nam nữ?”
Khương Ngư hề cảm nhận ẩn ý trong câu hỏi của , chỉ nhàn nhạt đáp :
“Là nam. chuyện thì liên quan gì chứ?”
Câu trả lời khiến n.g.ự.c Hoắc Duyên Xuyên thoáng nghẹn . Anh định hỏi thêm nhưng sợ Khương Ngư mất hứng, đành nuốt những lời kịp thốt . Một lát , chuyển chủ đề:
“Vậy khi nào lớp học bắt đầu? Cô sẽ học bao lâu?”
“Vài ngày nữa là bắt đầu . Chắc là mỗi tối đều .”
Hoắc Duyên Xuyên , sắc mặt thoáng trầm xuống. Anh từ nhà đến trường khá xa, ban đêm an chút nào. Anh kịp gì thì Khương Ngư tiếp lời, ánh mắt chút ngập ngừng:
“Hoắc Duyên Xuyên, chuyện nhờ giúp.”
“Cô cứ .”
“ mua một chiếc xe đạp. Có xe thì chỉ cần đạp vài phút là về tới nhà. một chiếc xe đạp giá hơn hai trăm đồng, đủ tiền. Anh thể cho mượn một ít ? hứa sẽ trả .”
Nghe xong, Hoắc Duyên Xuyên cau mày, lắc đầu dứt khoát:
“Không . Đường từ đây đến trường hề gần. Dù xe đạp, ban đêm cũng nguy hiểm.”