Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Diên Xuyên cảm nhận sự lơ đễnh của cô, cố tình cắn nhẹ môi cô một cái.
“Nhóc con, tập trung . Nếu , sẽ ghen đấy.”
Cảm xúc cuộn trào như sóng biển, Hoắc Diên Xuyên kiềm chế nữa. Anh dịu dàng nhưng kém phần mãnh liệt, từng bước dẫn dắt cô, để cô cảm thấy sợ hãi. Căn phòng nhỏ dường như cũng ngập tràn ấm từ họ.
Thể lực của Hoắc Diên Xuyên thật sự . Anh bản quá, nhưng cảm giác gần gũi với cô khiến dừng . Đến khi nhận Khương Ngư thấm mệt, mới khẽ dừng , cúi đầu cô. Đôi môi cô sưng, ánh mắt ướt át, sắc hồng má càng khiến cô quyến rũ hơn.
“Nhóc con, sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Hoắc Diên Xuyên khẽ thở dài, cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng . Anh cẩn thận bế cô dậy, giúp cô chỉnh chăn gối và dọn dẹp sạch sẽ thứ. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Trong lòng thầm nghĩ: Những ngày tháng , sẽ dùng cả đời để bảo vệ em, để em luôn bình yên và hạnh phúc.
Nhìn những dấu răng và vết cào còn hằn cánh tay, Hoắc Diên Xuyên bật , nhịn chạm nhẹ trán Khương Ngư.
“Cô nhóc, em là chó con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/254.html.]
Mặc dù lời vẻ trách móc, giọng điệu tràn đầy yêu thương. Anh khẽ siết chặt cô lòng, ánh mắt dịu dàng như thể tan chảy thứ.
“Khương Ngư, em là của , cả đời chỉ thuộc về thôi.”
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, Khương Ngư vẫn trong vòng tay ấm áp của Hoắc Diên Xuyên. Cơ thể cô như cán qua, đau nhức từng thớ thịt, khiến cô khẽ nhíu mày.
Mộng Vân Thường
“Tỉnh ?”
Giọng trầm ấm của Hoắc Diên Xuyên vang lên bên tai, cô bất giác nhớ bộ chuyện xảy tối qua. Gương mặt cô đỏ ửng, tự thấy bản thật dễ sa ngã. Ai bảo trai đến mức dùng chiêu mỹ nam kế cũng khiến cô mất kiểm soát cơ chứ?
“Buông em , em rửa mặt,” cô , cố giấu sự ngượng ngùng trong giọng điệu.
Hoắc Diên Xuyên khẽ nhếch môi , đôi mắt sáng lấp lánh như trêu chọc, nhưng vẫn ngoan ngoãn thả cô .
Khương Ngư nhanh chóng nhặt quần áo của , định thì cảm giác ánh mắt dõi theo khiến cô thoải mái. Cô mím môi, hắng giọng. “Anh mặt hoặc nhắm mắt ?”
Anh nhướng mày, giọng pha chút trêu chọc: “Nhóc con, em còn ngại ? Chỗ nào em mà thấy . Đêm qua còn…”
“Đừng nữa!” Cô vội vàng cắt lời, đôi má đỏ bừng.