Khương Ngư gật đầu, cùng Hoắc Diên Xuyên rời . Nhìn bóng lưng hai khuất dần, Nhạc Hồng Linh cắn chặt môi, sang nhóm phóng viên.
"Chúng cũng bắt cá ! Đem về hầm canh cá."
Tiểu Thái, một phóng viên trẻ tuổi trong đoàn, gãi đầu đầy do dự.
"Không lắm chị Hồng Linh. Chúng còn nhiệm vụ phỏng vấn, sưu tầm dân ca, chụp ảnh nữa. Thời gian thì gấp rút. Đoàn trưởng Hoắc du lịch, khác với chúng mà. Hay là thành công việc ?"
Nhạc Hồng Linh trừng mắt Tiểu Thái, trong lòng mắng thầm thằng nhóc ngu ngốc, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén .
"Được , việc ."
Tuy , nhưng ánh mắt cô vẫn rời khỏi bóng dáng của Hoắc Diên Xuyên và Khương Ngư, lóe lên một tia oán độc. Tiểu Thái thấy cảnh đó mà khỏi rùng . Cảm giác chị Hồng Linh lúc ... thật đáng sợ.
Bên suối, Hoắc Diên Xuyên tìm một chỗ vắng . Khương Ngư dòng nước trong vắt, chẳng bận tâm lạnh , liền cởi giày và tất, nhúng chân xuống suối.
Hoắc Diên Xuyên đôi chân nhỏ trắng nõn của cô, đau lòng, buồn . Anh bước tới, khẽ nhíu mày.
"Lạnh thế mà em cũng dám bỏ chân xuống nước?"
"Hừ, quản em ?"
"Được, quản em... nhưng quản cá."
Nói , Hoắc Diên Xuyên cúi xuống bắt cá. Ở đây cá khá nhiều, chỉ trong chốc lát bắt ít.
Anh nhóm lửa ngay cạnh đó, chuẩn nướng cá. Vì cá còn tươi, chỉ cần rắc chút muối, nướng than hồng là dậy lên một mùi thơm nức mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/295.html.]
Khương Ngư hít hà, bụng lập tức réo vang. Cô kìm mà chằm chằm xiên cá nướng mặt.
Hoắc Diên Xuyên thấy , bật , bước gần, ôm cô lên khỏi suối, đặt chân cô lên đùi , cẩn thận dùng khăn lau khô. Động tác của nhẹ nhàng, giống như đang chăm sóc một con mèo nhỏ. Sau đó, giúp cô tất, mang giày, khoác áo lên cô.
"Xong , ăn . Cá nướng xong đấy."
Anh đưa cho cô một xiên cá, đồng thời đun nước nóng.
Khương Ngư cầm xiên cá, định cắn một miếng thì chợt kêu lên.
"Nóng quá!"
Hoắc Diên Xuyên , cầm lấy xiên cá trong tay cô, khéo léo gỡ hết xương, gắp từng miếng thịt bỏ bát nhỏ.
"Ăn từ từ thôi, xương cá lấy ."
Khương Ngư bĩu môi, thầm nghĩ: "Đừng tưởng thì em sẽ tha thứ cho ."
Cô ăn ngon lành, còn Hoắc Diên Xuyên thì bên cạnh trêu chọc. Chờ cô ăn gần xong, mới thong thả ăn nốt phần còn .
Mộng Vân Thường
Khương Ngư chút ngượng ngùng, cầm bát táo đỏ long nhãn lên uống. Nước ngọt thanh, hương vị dịu dàng khiến cô thích.
Sau khi chơi chán, hai thu dọn về lều trại.
Vừa mới xuống bao lâu, thì Tiểu Thái hớt hải chạy đến.
"Đoàn trưởng Hoắc! Chị Hồng Linh rắn cắn! Anh mau đưa chị đến bệnh viện !"