Như một kẻ tiền, nhờ tiền mà gì thì , thậm chí pháp luật cũng khó lòng động đến. nếu thì khác gì lưu manh ?
Khương Ngư một em trai hành xử như dân giang hồ.
Cô hiểu rằng Tân Dã , chỉ là từ nhỏ ai dạy dỗ, nên những chuyện hiểu, cũng cách lý giải.
thế giới rộng lớn lắm. Có những thứ thể giải quyết bằng nắm đấm. Và cô, dạy cho điều đó.
Khương Ngư ngẫm nghĩ, cuộc chiến giá cả e là kéo dài bao lâu. Bán càng nhiều, lỗ càng lớn, bề ngoài vẻ náo nhiệt, nhưng thật chẳng kiếm bao nhiêu.
Suy cho cùng, lời lãi thế nào, chỉ trong cuộc mới rõ.
Cô đếm tiền trong tay, hai nghìn đồng. Dạo gần đây, việc buôn bán bằng . nghĩ đến còn sinh con, ở cữ, tiền cũng tạm đủ để xoay sở.
Cô dám chắc những tiệm đồ kho thể trụ vững lâu dài, bởi vì khác với cô, mặt bằng của họ là thuê.
Tiền thuê nhà ở đây chẳng rẻ chút nào, mỗi năm một căn cũng tốn một khoản nhỏ. Nhìn , Khương Ngư cảm thấy quyết định mua cửa hàng là đúng đắn. Ít nhất, lo đến chuyện lỗ vốn ngay cả khi buôn bán.
"Hôm nay bán bao nhiêu?"
Vương lão nhị ngậm điếu thuốc, mắt nheo , hỏi con gái lớn - Đại Hỉ.
"Trừ tiền nhập hàng, tiền thuê nhà, còn năm đồng."
"Đệch! Sao ít thế? Con bé một ngày kiếm còn nhiều hơn cả cái !"
Thực , kiếm năm đồng một ngày cũng hẳn là ít, nhưng với Vương Thiết Trụ - luôn mong một bước đổi đời, tiền chẳng đáng là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/358.html.]
Đại Hỉ cúi đầu, nép sang một bên, dám lên tiếng, chỉ sợ cha tức giận giơ tay đánh.
"Qua đây, cầm tiền mua cho tao một bầu rượu!"
Vương lão nhị đưa cho con gái mấy đồng bạc lẻ.
"Nhớ ghé qua tiệm con bé , mua cái tai lợn về nhắm rượu."
Nghe , vợ ông - Lý Hạnh Hoa lập tức nhíu mày, giọng gay gắt:
"Không ! Trong nhà vẫn còn tai lợn ? Anh đem tiền nộp cho ?"
"Đồ đàn bà ngu ngốc! Còn tại cô ? Lúc đầu cô mở tiệm đồ kho sẽ kiếm bộn tiền, bây giờ thì ? Ông đây tin lời cô, cuối cùng mỗi ngày lết xác kiếm năm đồng! Thế mà cũng gọi là nhiều ?!"
"Tóm mua! Chỉ mua rượu thôi!"
Mộng Vân Thường
Đại Hỉ cắn môi, nín thở chạy biến như một làn khói.
Lý Hạnh Hoa đó, sắc mặt khó chịu. Khuôn mặt cô trắng trẻo nhưng cằm nhọn hoắt, đôi mắt dài hẹp, trông hệt như một con hồ ly gian xảo, nham hiểm.
"Bực thật! Sao bán cả ngày mà chỉ kiếm từng tiền chứ?"
Cô bực bội lầm bầm.
Trước đây, Lý Hạnh Hoa nhiều ghé tiệm của Khương Ngư mua đồ kho. Không chính xác một ngày con bé đó kiếm bao nhiêu, nhưng chắc chắn ít. Nếu , một phụ nữ lẻ loi một một như nó thể ăn mặc tươm tất như ?
"Hừ, chẳng do cô đồ ăn dở ẹc ?"