Trong khoảnh khắc , một cảm giác ấm áp tràn qua lồng n.g.ự.c .
Niềm vui nhỏ bé nhưng quý giá , sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Tân Dã nhẹ nhàng áp bao lì xì lên ngực, cẩn thận cất như một món báu vật.
Mộng Vân Thường
Khi , vẫn rằng, lâu về , trong những tháng ngày cô độc lạnh lẽo và đầy toan tính, chính những ký ức ấm áp sẽ trở thành thứ duy nhất giúp kiên cường vượt qua.
Nhà họ Hoắc ở Kinh Thị cũng tưng bừng đón Tết. Trường An, từ khi trở về nhà họ Hoắc, đầu tiên nhận bao lì xì đỏ rực.
Ông cụ Hoắc là đầu tiên mừng tuổi, đó đến Tống Phương và những khác. Ngay cả Hoắc Diên Xuyên cũng đưa một bao lì xì.
Hoắc Tú Tú bên cạnh, mắt sáng rỡ, kìm tò mò.
"Anh hai, chuẩn hai bao lì xì ? Một cái cho Trường An, còn cái là của em đúng ?"
Hoắc Tú Tú đang ở tuổi thích chưng diện, chỉ mong nhiều tiền để mua quần áo mới, chơi với bạn bè. cô bé kịp vui mừng thì Hoắc Diên Xuyên thẳng thừng đáp:
"Không ."
Nói , cất chiếc bao lì xì còn , để lộ một chút cảm xúc nào.
Hoắc Tú Tú bĩu môi đầy thất vọng, nhưng nhịn thắc mắc. Trong nhà chẳng còn ai đủ nhỏ tuổi để nhận lì xì. Người , bạn bè cũng chẳng kiểu mà Hoắc Diên Xuyên bận tâm. Nếu , bao lì xì là dành cho ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/407.html.]
Thực , chiếc bao lì xì đỏ còn là thứ mà Hoắc Diên Xuyên chuẩn cho Khương Ngư.
Mấy ngày Tết, nhà họ Hoắc đông vui, tiếng rộn ràng, nhưng chẳng hề để tâm đến những náo nhiệt .
Đứng lặng lẽ trong góc phòng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bao lì xì trong tay. Ký ức về năm ngoái ùa về— đầu tiên đón Tết cùng Khương Ngư, cũng đưa cô một bao lì xì. Khi đó, cô gái nhỏ còn tít mắt, tinh nghịch ôm lấy … Thế mà giờ đây, cô còn ở đây nữa.
Hoắc Diên Xuyên cảm thấy trong lồng n.g.ự.c một trống lạnh lẽo.
Anh từng nghĩ rằng để tâm quá nhiều, nhưng hóa , Khương Ngư là quan trọng đến thế.
Chu Thiệu bước tới, vỗ vai Hoắc Diên Xuyên, ánh mắt phức tạp.
Người em , xem lún sâu .
Sau khi Khương Ngư mất tích, Hoắc Diên Xuyên chủ động xin điều về Kinh Thị, mà Chu Thiệu cũng theo trở .
Nếu vì trai , lẽ Hoắc Diên Xuyên chẳng còn khoác lên bộ quân phục nữa.
Tết trôi qua trong chớp mắt.
Cửa hàng đồ kho ăn thuận lợi. Có dì Trương trông nom, Khương Ngư cũng cần suốt ngày để mắt đến nhóc Tân Dã nữa.
Cô quyết định trường học.