Vừa xong, Vương Xuân Mỹ kiềm mà rơi nước mắt, chồng cô cũng xúc động đỏ hoe cả mắt.
Người "dệt hoa gấm bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi", với gia đình Vương Xuân Mỹ, tiền thực sự quá quan trọng.
Trong khi đó, Lâm Nguyệt vẫn cứ bám theo Đinh Phán Phán. Biết quán ăn ăn phát đạt, cô liền nảy sinh ý định xin việc ở đây. Tuy nhiên, Khương Ngư vốn thích Lâm Nguyệt – cảm giác phần âm u khó đoán. Thêm nữa, khai trương, lượng khách định, cô cũng thuê đủ nhân viên, chẳng lý do gì nhận thêm Lâm Nguyệt cả.
Không ngờ, Lâm Nguyệt để bụng chuyện , cắn môi, ánh mắt ẩn chứa sự cam lòng, chằm chằm bóng lưng Khương Ngư.
Mộng Vân Thường
"Cô gì thế?"
Đinh Phán Phán bắt gặp ánh mắt Lâm Nguyệt, bất giác rùng .
Lâm Nguyệt giật , vội vàng lấy vẻ mặt đáng thương: "Không gì , chỉ là xin việc trong quán của Khương Ngư, nhưng cô đồng ý. Có lẽ là đủ ."
Nghe , Đinh Phán Phán chỉ bĩu môi, thản nhiên : "Chuyện bình thường thôi. Cái hình nhỏ xíu của cô thì bưng nổi khay malatang chứ? Nếu là Khương Ngư, cũng chẳng nhận cô ."
Giọng điệu của Đinh Phán Phán lạnh nhạt như thể đây là điều hiển nhiên, khiến Lâm Nguyệt tức đến suýt ngất. cô dám phản bác. Nếu theo Đinh Phán Phán thể ăn ngon mặc , thì cô chẳng chịu nhẫn nhịn đến mức !
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Hoắc Diên Xuyên vẫn còn giường bệnh, gương mặt tái nhợt vì mất máu.
Chu Thiệu bên cạnh, vẻ mặt tức tối, giận mà thể mắng.
"Anh xem, nếu đến tìm thì chẳng định uống đến c.h.ế.t luôn ?"
Chu Thiệu thể quên cảnh tượng ngày hôm đó. Anh đến nhà họ Hoắc tìm Hoắc Diên Xuyên, gõ cửa mãi ai mở, trong nhà cũng . Đến khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bên trong, lòng chợt lạnh, nghĩ ngợi gì mà đạp cửa xông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/461.html.]
Trong phòng tối om, rèm kéo kín mít, khắp nơi là vỏ chai rượu. Hoắc Diên Xuyên cứ thế bệt đất, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Chu Thiệu sợ c.h.ế.t khiếp, lập tức đưa bệnh viện, kết quả là dày xuất huyết.
"Anh bao giờ như thế cả, rốt cuộc chuyện gì?" Chu Thiệu cau mày hỏi.
Hoắc Diên Xuyên im một lúc, giọng khàn khàn bật hai chữ: "Cô ..."
"Cô ? Ai?" Chu Thiệu gọt táo hỏi.
"Khương Ngư... Cô còn sống. cô cần nữa."
"Đợi … Cái gì?!"
Chu Thiệu kinh hãi đến mức quả táo tay rơi thẳng xuống đất.
Đến khi Hoắc Diên Xuyên kể hết chuyện, sắc mặt Chu Thiệu cũng trở nên phức tạp.
Anh ngờ, lão Hoắc mạnh mẽ, kiên cường như mà rơi tình cảnh vì một phụ nữ.
thể để Hoắc Diên Xuyên tiếp tục như thế .
"Anh đúng là hiểu phụ nữ ." Chu Thiệu nhạt, thản nhiên , "Không cần tức là cần, thích chính là thích. Anh cứ quấn lấy cô là , tục ngữ câu 'liệt nữ sợ triền lang' mà.
Huống chi, bên cạnh Khương Ngư chẳng lẽ ai ưu tú hơn ?"