Cửa hàng đồ cổ hôm nay khá đông khách, ai cũng mong "nhặt báu vật".
Khương Ngư quan tâm đến khác, chỉ để A Ly tự lựa chọn. Chỉ cần giá cả hợp lý, cô đều thể mua cho nhóc.
" xem cái ."
"Làm phiền lấy cái cho xem."
Hai giọng cất lên cùng lúc.
A Ly sang , phát hiện một "bà cô" với gương mặt hiền hậu.
Thực , phụ nữ chăm sóc bản , nếu vì chuyện con gái mất tích, lẽ bà còn trẻ trung hơn. Dáng vẻ hiện tại chỉ như ngoài bốn mươi.
Tô Nhu thấy A Ly—một nhóc trắng trẻo, đáng yêu với đôi mắt to tròn và hàng mi dài cong vút. Chỉ một ánh , trái tim bà mềm nhũn.
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt bà chạm đến Khương Ngư đang bên cạnh A Ly.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhu khẽ sững sờ.
Mộng Vân Thường
Bà hiểu vì khi Khương Ngư, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Dù chắc chắn rằng cả hai từng gặp đây, nhưng sự gần gũi khiến bà chút bối rối.
Khương Ngư nhận ánh mắt của Tô Nhu, nhưng cô để tâm lắm, chỉ mỉm :
"Bà và A Ly nhà đều thích cùng một món đồ, là bảo ông chủ lấy cho cả hai cùng xem thử?"
Tô Nhu chớp mắt, lấy tinh thần. Bà ngờ bản thất thố như , nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh thái độ, mỉm gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/483.html.]
"Phải , cứ để chúng cùng xem ."
Bà quên A Ly, dịu dàng khen ngợi:
"Cháu bé đáng yêu quá."
A Ly lúc để ý đến cuộc trò chuyện giữa hai , ánh mắt nhóc chỉ tập trung một chiếc nhẫn ngọc.
Thực tế, chiếc nhẫn thoạt gì đặc biệt. Màu sắc quá xanh, còn lẫn chút tạp chất, giống như một món đồ giá trị.
Khương Ngư qua cũng thấy gì đáng chú ý. rõ ràng, cả A Ly và Tô Nhu đều dành sự quan tâm đặc biệt đến nó.
Hai đều mua chiếc nhẫn , nhưng vấn đề là cửa hàng nơi đấu giá, giá tiền niêm yết sẵn. Trong tình huống , chẳng ai lợi thế hơn ai.
Ông chủ cửa hàng đó, vẻ mặt chút khó xử.
Tô Nhu A Ly với đôi mắt to tròn, dáng vẻ đáng thương của nhóc khiến bà khỏi mềm lòng.
"Đưa cho bạn nhỏ ."
A Ly lập tức vui vẻ, miệng ngọt ngào : "Cảm ơn dì xinh !"
Nhìn bé trắng trẻo đáng yêu gọi là "dì", Tô Nhu buồn bất đắc dĩ. bà hề hối hận với quyết định của , chỉ cảm thấy nhóc thật sự dễ thương.
A Ly nhận chiếc nhẫn ngọc, hớn hở mặt, đường cứ nhảy chân sáo suốt.
Khương Ngư bộ dạng vui vẻ của bé, nhịn hỏi: "Vui đến ?"
A Ly lập tức gật đầu: "Dạ , con vui lắm!"