Chẳng mấy chốc, hình cường tráng của Hoắc Diên Xuyên lộ . Dáng thể chê , từng đường cơ bắp săn chắc đầy nam tính. Những vết thương mất vẻ của , mà ngược , càng tăng thêm sức hấp dẫn đầy nguy hiểm.
Hoắc Diên Xuyên cô đang nghĩ gì, nhưng khi thấy ánh mắt cô đảo xuống tay đang đặt lên thắt lưng, Khương Ngư liền giơ một ngón tay lên, khẽ ngoắc.
Anh bước tới, quỳ một gối xuống mặt cô.
Bàn tay mềm mại của Khương Ngư lướt nhẹ gương mặt , từng đường nét cương nghị tay cô dần nóng lên. Lúc , Hoắc Diên Xuyên mới để ý, lớp áo ngủ tơ lụa mỏng manh , cô hề mặc gì.
Một cú sốc mạnh mẽ khiến hai tay bất giác siết chặt. Dù từng đối mặt với những tình huống sinh tử, nhưng bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc .
"Anh đang khẩn trương ?"
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng đầy vẻ khiêu khích.
"Không."
Khương Ngư bật , nụ pha lẫn chút tinh nghịch.
"Cũng từng , nếu thì A Ly?"
Sự thẳng thắn và táo bạo của cô khiến Hoắc Diên Xuyên phần bối rối.
"Lấy lòng ."
Lời chút vòng vo, càng chừa đường lui nào cho .
Hoắc Diên Xuyên cứng đờ, dù là quá nhiều kinh nghiệm, nhưng là gì. Anh bản thế nào để cô hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/489.html.]
Anh cúi đầu, định hôn lên đôi môi đỏ mọng , nhưng Khương Ngư giơ tay lên chặn .
"Hôn môi là chuyện của hai yêu mới thể , chúng thích hợp."
Lời như một đòn giáng mạnh Hoắc Diên Xuyên. nếu dễ dàng đánh gục bởi một câu như , thì là Hoắc Diên Xuyên.
"Được, hôn môi."
Dù còn chút vụng về, nhưng vẫn khiến Khương Ngư hài lòng. Cô ngửa đầu, đôi mắt dần phủ một tầng sương mỏng, thở cũng trở nên gấp gáp. Những ngón tay vô thức cào lên lưng , để vài vết đỏ nhàn nhạt.
Hoắc Diên Xuyên cũng dần mất kiểm soát, ánh mắt sâu hơn, thở trở nên nặng nề. Anh tiến thêm một bước, nhưng Khương Ngư sớm chuẩn .
Chát!
Một cái tát nhẹ giáng xuống gò má Hoắc Diên Xuyên.
"Hoắc Diên Xuyên, bảo đến, để thoải mái."
Cô , ánh mắt lạnh nhạt, như thể tất cả những gì xảy chỉ là một trò chơi của riêng cô.
Hoắc Diên Xuyên sững sờ trong giây lát. Một cái tát quá mạnh, nhưng vì da vốn trắng, nên lập tức để dấu vết.
Anh mím môi, đôi mắt đen thẫm cô chăm chú. Dưới ánh đèn mờ ảo, trông chẳng khác gì một con ch.ó lớn bỏ rơi, đáng thương đáng yêu.
Mộng Vân Thường
đáng tiếc, Khương Ngư hề mềm lòng.
"Chuyện em thích, sẽ ." Giọng trầm thấp, xen lẫn chút bất lực. "Khương Ngư, đừng đẩy , cũng đừng tìm khác."