Hoắc Tú Tú hoảng hốt đỡ lấy bà, liên tục lay gọi.
Một lúc , Tống Phương dần tỉnh . Bà mở mắt, thấy con gái đang lo lắng , liền nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Thằng mất dạy ?!"
Lúc , bà còn gọi con trai là "Diên Xuyên" nữa, mà đổi thành "thằng mất dạy".
Hoắc Diên Xuyên tin tỉnh, liền bước phòng. Anh còn kịp lên tiếng, Tống Phương lao đến mặt , nghiêm nghị hỏi:
"Mẹ hỏi con, lời con là thật ? Con thực sự… thắt ống dẫn tinh ?"
"Vâng."
Hoắc Diên Xuyên hề do dự mà gật đầu.
Anh sớm sẽ phản đối, nhưng ngờ bà tức đến mức ngất xỉu. Điều khiến chút áy náy, nhưng hối hận. Nếu thể khiến Khương Ngư yên tâm, sẵn sàng chịu đựng tất cả.
"Chát!"
Một cái tát giáng thẳng lên mặt Hoắc Diên Xuyên.
Tống Phương tức giận đến cực điểm, nương tay.
Gương mặt trắng trẻo của Hoắc Diên Xuyên lập tức sưng đỏ.
Hoắc Tú Tú sợ đến ngây . Từ nhỏ đến lớn, cô từng thấy hai đánh bao giờ.
Hoắc Diên Xuyên chỉ nhẹ nhàng lau khóe môi, ngước mắt , bình thản :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/518.html.]
"Nếu nguôi giận, thể tiếp tục đánh con. nếu cho con cơ hội từ đầu, con vẫn sẽ lựa chọn như ."
Tống Phương tức đến mức tái mét mặt, giọng run rẩy vì phẫn nộ.
"Được, lắm! Từ nhỏ con chủ ý riêng, vẫn luôn tự hào vì điều đó, khác cũng ghen tị với ... bây giờ xem , tất cả đều là do sai lầm! Con cút ! Cút ngay lập tức!"
Hoắc Diên Xuyên vẫn bình tĩnh, giọng chút d.a.o động.
"Mẹ, cứ nghỉ ngơi cho . Sau con về thăm ."
Dứt lời, xoay rời .
Tống Phương tức đến nỗi suýt ngất nữa.
Hoắc Tú Tú bên cạnh, dù kinh ngạc nhưng chút hâm mộ Khương Ngư. Anh hai cô triệt sản, vì ai khác, mà là vì Khương Ngư. Nghĩ đến đây, trong lòng cô khỏi dâng lên một cảm giác phức tạp. Là em chồng, cô thích Khương Ngư, nhưng với tư cách là một phụ nữ, cô ngưỡng mộ. Nếu đàn ông nào nguyện ý vì cô mà như , chắc cô mơ cũng tỉnh mất.
Hoắc Diên Xuyên vốn định về thẳng công ty, nhưng chẳng hiểu , khi nhận thì cửa nhà Khương Ngư.
Vừa lúc , cửa mở.
Khương Ngư mặt , ánh mắt chạm ngay vết dấu tay hằn rõ mặt .
Mộng Vân Thường
Hai vài giây, cô do dự, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
"Vào ."
Không vì cô thấy đau lòng, mà là... cô thực sự tò mò.
Cô giả vờ như vô tình hỏi: "Mặt thế? Không lẽ ngã?"
Hoắc Diên Xuyên trả lời ngay, ánh mắt cô đầy thâm sâu, đột nhiên, bước lên một bước, dồn cô tường, một tay giữ chặt eo cô.