Cơn giận trong lòng trào dâng, bà tiến lên, nắm lấy tay Trần Tư Nguyệt, gằn từng chữ:
"Trần Tư Nguyệt, cô thật quá đáng! Nếu Lâm Chính Cường mệnh hệ gì, nhất định sẽ bỏ qua cho cô!"
Nghe thấy giọng đầy tức giận của Tô Nhu, Trần Tư Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu. Dường như lúc bà mới chút phản ứng, đôi mắt đầy mệt mỏi và trống rỗng.
Ánh mắt Trần Tư Nguyệt lướt qua gương mặt của Tô Nhu. Đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng ngũ quan của bà vẫn tinh tế, làn da trắng nõn, trông trẻ trung xinh .
Cảm xúc dồn nén bấy lâu trong lòng bỗng bùng phát, Trần Tư Nguyệt cay đắng hỏi:
"Cô đắc ý lắm đúng ?"
Tô Nhu nhíu mày, hiểu:
"Cô gì cơ?"
"Nhìn thấy thảm hại thế , cô vui đúng ? Cô con trai, con gái, gia đình hạnh phúc, chồng yêu thương, nhan sắc, địa vị. Cô chắc hẳn đang đắc ý lắm nhỉ? Cô chế giễu đúng ? Tô Nhu, cô chính là kẻ giả tạo nhất mà từng gặp!"
Nghe những lời cay nghiệt , Tô Nhu sững sờ.
Bà từng nghĩ Trần Tư Nguyệt suy nghĩ như . Đã những chuyện tàn nhẫn với bà, mà bây giờ vẫn còn trách móc bà ?
"Cô nghĩ như thế ?" Giọng của Tô Nhu trầm xuống, đầy thất vọng. "Chúng từng là bạn nhất, mà cô tráo đổi con gái của ! Nếu con bé phúc lớn mạng lớn, lẽ thể sống đến bây giờ!"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/572.html.]
Bà thẳng Trần Tư Nguyệt, từng câu từng chữ đều chất chứa sự tức giận và đau lòng:
"Lâm Chính Cường là bạn của . giới thiệu cho cô, giúp cô từ một y tá nhỏ bé trở thành vợ của một sĩ quan quân đội! Vậy mà cô đối xử với như thế ?"
Trần Tư Nguyệt bật giễu cợt:
"Phải, tất cả thứ đều thuộc về cô. cô thử tự hỏi , ban đầu chẳng cô để mắt đến Lâm Chính Cường nên mới giới thiệu cho ? ngoài việc gia thế bằng cô, thì gì thua kém cô chứ? Dựa cái gì mà chấp nhận đàn ông mà cô cần? Cô còn mang ơn cô ?"
Tô Nhu chấn kinh, ngờ Trần Tư Nguyệt nghĩ như .
"Cô đang linh tinh gì thế? và Lâm Chính Cường chỉ là bạn. Giờ còn đang trong phòng cấp cứu, mà cô những lời ! Trần Tư Nguyệt, thực sự cảm thấy tiếc cho !"
Tô Nhu tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
"Trước đây từng chủ động mai mối, là do chính Lâm Chính Cường yêu cầu. Cô nghĩ kỹ xem, với gia thế của cô khi đó, cô xứng với ?
Khi đó, cô chỉ là một y tá bình thường, còn là sĩ quan quân đội. Lâm Chính Cường thích cô, mới giúp đỡ. Cô , vì cô mà từ chối bao cô gái điều kiện hơn ?"
Tô Nhu thẳng Trần Tư Nguyệt, chậm rãi :
"Vả , cô ? Trước đây, Lâm Chính Cường từng cứu cô. Cũng vì cứu cô mà tay còn linh hoạt nữa!"
Trần Tư Nguyệt giật , sắc mặt tái nhợt, thể khẽ run rẩy.
"Cô… cô cái gì? Anh … cứu ?"