Lúc rời khỏi bệnh viện, Tô Nhu thở dài, trong lòng chỉ hy vọng rằng tất cả, Lâm Chính Cường thể tìm chút hạnh phúc còn .
Khi trở về nhà, Tô Nhu kể chuyện cho Khương Ngư .
Khương Ngư cau mày, vẻ mặt phức tạp.
“Chú Lâm cũng quá si tình , hề nguyên tắc gì cả.”
Tô Nhu gật đầu đồng tình: “Còn ? Trong tình yêu, ai yêu thì thua .”
Nghe , Tống Danh Thành ho nhẹ hai tiếng.
Tô Nhu nhướng mày, chồng đầy vẻ khiêu khích.
“Sao? Anh thấy em sai ?”
Tống Danh Thành khẽ, giọng bất đắc dĩ: “Không sai.”
Nhìn cha tình cảm như , Khương Ngư bất giác bật .
khi bầu trời đêm qua ô cửa kính, cô chợt tự hỏi—trong mối quan hệ giữa cô và Hoắc Diên Xuyên, rốt cuộc ai là thua cuộc?
Hoặc lẽ, trong tình yêu, ai thắng cả. Cuối cùng, chỉ hai kẻ cùng mang thương tích.
Nhìn thấy Khương Ngư thiết với cha như , trong lòng Tống Ngọc Hàn dâng lên một cảm giác khó chịu khó thành lời. Nếu cũng xin Khương Ngư, liệu mối quan hệ giữa họ thể trở nên như ?
Vậy nên, suốt bữa ăn, Tống Ngọc Hàn cứ lén lút liếc Khương Ngư.
Hành động quá rõ ràng khiến Khương Ngư thể nhận , nhưng cô vẫn như thấy. Dù gì, nếu Tống Ngọc Hàn chịu mở lời xin , cô cũng cần chủ động phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/574.html.]
Cô thói quen cầu cạnh ai, cũng chẳng đến mức thiếu ai mà sống nổi.
Cuối cùng, một hồi đấu tranh tư tưởng, Tống Ngọc Hàn cũng lấy hết can đảm bước tới mặt Khương Ngư.
“Chị...”
Cậu cất tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Hả? Em gì cơ?”
Khương Ngư thực sự rõ, chứ cô cố tình khó .
“Chị, em xin .”
Lần , Tống Ngọc Hàn rõ ràng hơn, giọng đầy vẻ hối .
“Trước em quá bốc đồng, chịu tìm hiểu kỹ mà chỉ theo lời khác trách oan chị. Em sai . Chị... chị thể tha thứ cho em ?”
Một khi mở lời, những câu phía cứ thế mà tuôn .
Nghe Tống Ngọc Hàn một tràng dài, Khương Ngư im lặng đáp.
Sự im lặng của cô khiến Tống Ngọc Hàn càng thêm căng thẳng. Nếu cô vẫn chịu tha thứ cho thì ?
Mộng Vân Thường
“Chị, nếu chị còn giận thì cứ đánh em, hoặc mắng em cũng . đừng phớt lờ em như thế...”
Khương Ngư dáng vẻ thấp thỏm của Tống Ngọc Hàn, nhịn mà bật trong lòng.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Thực , cô cũng chẳng ý định chiến tranh lạnh với mãi. Dù gì họ cũng là một nhà, vẫn còn gặp . Nếu cứ mãi khư khư giữ lấy lầm của , chẳng chính cô cũng tự khó ?