Thế nhưng khi các bạn ăn đến quên trời quên đất, còn ít háo hức hỏi công thức món , trong đầu A Ly bất chợt nảy một ý tưởng.
Vừa về đến nhà, lập tức đem thắc mắc trong lòng hỏi .
Khương Ngư trả lời ngay, chỉ khẽ :
"Con nghĩ ? Mẹ chỉ để lấy lòng các bạn trong lớp thôi ?"
A Ly lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ đáp:
"Con nghĩ … Có chuyện liên quan đến việc kinh doanh mới của nhà ? Mẹ định mở thêm cửa hàng khác ?"
Khương Ngư mỉm :
"Thông minh lắm."
"Mẹ đang gì ?"
Thanh Ý và Thời Việt cũng tò mò chạy đến, tay Thanh Ý vẫn còn cầm một chiếc đùi gà.
"Mẹ đang bàn với trai về việc mở cửa hàng gà rán."
"Thật ? Tuyệt quá! Vậy chẳng con thể ăn gà rán thoải mái ?"
"Em nghĩ lắm."
Tuy chút thất vọng vì thể ăn tùy thích, nhưng nghĩ đến việc nhà mở một cửa hàng gà rán, Thanh Ý vẫn vô cùng hào hứng.
A Ly dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán em gái sang hỏi với vẻ tò mò:
"Mẹ, nhà nhiều cửa hàng mà, mở thêm cửa hàng gà rán nữa?"
Khương Ngư chậm rãi giải thích:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/627.html.]
"Thực ý tưởng từ lâu. Lẩu malatang tuy ngon, nhưng sắp hè , trời nóng sẽ ít ăn hơn. Gà rán hợp, hơn nữa thể bán kèm coca, nước ô mai.
Ngoài gà rán, còn định thêm khoai tây chiên, bánh gạo nướng…"
"Mẹ, còn thể bán kem nữa!"
" , còn các loại đồ uống lạnh nữa."
Mấy đứa nhỏ nuốt nước miếng, mắt sáng lên vì thích thú.
Vì cả ba đều mê gà rán, mà cũng lớn nên cần Khương Ngư kêu gọi, chúng chủ động đề nghị giúp đỡ.
Khương Ngư bọn trẻ, dịu dàng :
"Được thôi, nhưng một điều kiện. Khi cửa hàng khai trương, các con thể 'ông chủ nhỏ' ngay mà bắt đầu từ những việc cơ bản nhất.
Đương nhiên, sẽ quỵt lương của các con. trong mấy tháng việc , sẽ tạm thời cho tiền tiêu vặt và sinh hoạt phí nữa. Đồng ý ?"
Ba đứa trẻ , hề do dự mà đồng loạt gật đầu.
Hoắc Diên Xuyên khi kế hoạch của Khương Ngư thì bật , vòng tay ôm lấy cô, để cô tựa ghế sofa.
"Sao em nghĩ đến việc để bọn trẻ việc trong cửa hàng? Tiền chúng kiếm trong một tháng khi còn đủ mua một bộ quần áo."
Anh tiếc tiền, chỉ là thấy chuyện chút thú vị.
Khương Ngư hiểu rõ suy nghĩ của chồng, liền chậm rãi giải thích:
"Em , với điều kiện gia đình , dù bọn nhỏ chẳng gì thì cũng cần lo lắng cơm áo gạo tiền. em nghĩ chúng nên cho bọn trẻ cơ hội trải nghiệm những điều mới mẻ.
Nếu như các con chỉ là những đứa trẻ bình thường, thì trở thành giàu nhàn rỗi cũng gì là . Dù chúng kiếm tiền cũng là để con cái một cuộc sống thoải mái.
cũng mà, ba đứa nhỏ nhà đều thông minh, giống bình thường. Quan trọng nhất là chúng thích và thử. Vì , em chắc chắn sẽ ngăn cản."