Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 104: Bách Tuế ra lệnh, trăm chó xung phong

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:30:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái cũng là em , còn cái ... đều là em hết."

 

Đường Niệm Niệm gắp món cô nấu cho Thẩm Kiêu, bát đĩa mặt chất cao như núi. , ăn nhanh, sức ăn khỏe, bao nhiêu cũng xử lý hết.

 

"Niệm Niệm giỏi quá!" "Niệm Niệm đảm đang thật!" "Ngon quá!" "Quá ngon luôn!"

 

Một gắp lấy gắp để, một ăn lấy ăn để kèm theo những lời khen cánh, phối hợp ăn ý vô cùng, coi những xung quanh như khí.

 

Đường Mãn Kim và Từ Kim Phượng đồng loạt xoa tay lên cánh tay, nổi da gà , buồn nôn một tí. , ngày nào cũng ăn nhiều thịt thế thì buồn nôn thêm tí nữa cũng chịu . Họ chê!

 

Bà cụ Đường thỉnh thoảng lườm cháu gái, nó tém tém chút, nhưng Đường Niệm Niệm chẳng thèm để ý, tâm trí dồn hết Thẩm Kiêu. Lòng bà cụ chua hơn cả giấm. "Một đứa tay tàn, một đứa mắt mù, gói cái bánh ma chê quỷ hờn mà còn mặt dày đem khoe!" Bà cụ lẩm bẩm trong bụng nhưng vẫn thấy vui mừng. Thẩm Kiêu hùa theo cháu gái như chứng tỏ nó thật lòng thích con bé, hơn thằng khốn Tề Quốc Hoa gấp trăm .

 

Cả bàn thức ăn sạch bách, kể cả bánh Thanh Minh. Nhà họ Đường ai cũng ăn khỏe, Thẩm Kiêu càng khỏe hơn, nhưng vẫn no căng bụng, ợ một cái rõ to đầy thỏa mãn.

 

Bà cụ Đường dọn bát đũa, thầm kinh hãi. Sức ăn của Tiểu Thẩm bằng ba đàn ông cộng , lương 130 đồng chắc ăn hết một nửa quá? May mà lương cao, nuôi nổi bản .

 

"Thằng Cả, mày sang bảo với Mãn Sơn một tiếng, tối nay Tiểu Thẩm ngủ bên đó nhé!" Bà cụ dặn dò. Không thể để Tiểu Thẩm ngủ nhà, danh chính ngôn thuận, ảnh hưởng thanh danh Niệm nha đầu.

 

"Cầm cái sang nữa!" Bà cụ đưa mười quả trứng gà cho con trai mang sang biếu, thể ở nhờ công .

 

"Bà nội, cháu ngoài chút việc." Thẩm Kiêu dậy.

 

"Đi ."

 

Bà cụ bê chồng bát đũa định rửa thì chợt nhớ Bách Tuế, hỏi Đường Niệm Niệm: "Con ch.ó vàng ? Sao thấy nó?" Bà để phần một bát tô canh gà trộn cơm cho nó.

 

"Chắc chơi , cơm cứ để trong nồi cho nóng, về thì cho ăn !"

 

Đường Niệm Niệm cũng thấy lạ, Bách Tuế ở trong gian, nhỉ?

 

"Chủ nào ch.ó nấy, mày lắm tật thì ch.ó mày nuôi cũng lắm tật. Chó nhà ai đòi ăn cơm nóng, ăn cơm nguội canh thừa..."

 

Bà cụ Đường càm ràm. Con ch.ó vàng đó còn kỹ tính hơn , ăn đồ thừa của khác, ăn cơm canh nguội lạnh, ấm nóng mới ăn, thịt rơi xuống đất cũng thèm, đúng là ch.ó nhà giàu. Bà thấy nó y hệt cái tính khó chiều của chủ nó. Tuy miệng càm ràm nhưng bà cụ vẫn bỏ bát cơm canh nồi ủ ấm cho Bách Tuế.

 

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu ngoài. Buổi tối trong thôn vắng tanh, gió lạnh cuối xuân thổi vù vù, chẳng ai đường. Thẩm Kiêu nắm tay cô, hai thong thả dạo.

 

"Ngày về quân khu, nhiệm vụ." Thẩm Kiêu lưu luyến, còn ở bên Niệm Niệm nhiều.

 

"Không bảo nghỉ một thời gian ?" Đường Niệm Niệm nhíu mày.

 

"Cấp chỉ định . Người nhà họ Chu kẹt ở biên giới, cứu." Thẩm Kiêu giấu giếm, giữa và Niệm Niệm bí mật.

 

Sắc mặt Đường Niệm Niệm đổi. Nhà họ Chu! Hung thủ hại c.h.ế.t Thẩm Kiêu kiếp cả phần của nhà họ Chu.

 

"Nhà họ Chu , bọn họ sẽ hại đấy!" Đường Niệm Niệm nguyên do nhưng cô Thẩm Kiêu sẽ tin.

 

"Anh qua đó một vòng, thì về, chú Minh cũng bảo thế."

 

Thẩm Kiêu hỏi tại , Niệm Niệm cũng tin, vả vốn chẳng ưa Chu Tư Lượng.

 

"Dù cũng đừng ngốc mà xả cứu ."

 

Đường Niệm Niệm dặn dò. Cô chỉ Thẩm Kiêu sống , mạng sống của khác với cô chẳng là cái đinh gì.

 

"Ừ." Thẩm Kiêu ngoan ngoãn gật đầu. Anh chắc chắn sẽ xả cứu ai ngoài Niệm Niệm và .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Đường Niệm Niệm tính tối nay gian tìm ít vũ khí tiên tiến cho Thẩm Kiêu mang theo phòng .

 

"Gâu gâu..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-104-bach-tue-ra-lenh-tram-cho-xung-phong.html.]

Tiếng ch.ó sủa vang lên từ xa, chỉ một hai con, kèm theo tiếng c.h.ử.i mắng. Hướng đó là nhà họ Tề. Dân làng kinh động đổ xô xem náo nhiệt.

 

"Lũ ch.ó c.h.ế.t tiệt, cút ngay!"

 

Mẹ Tề cầm chổi xua đuổi đàn ch.ó cửa. Không từ chui mười mấy con ch.ó tụ tập cửa nhà bà , đái, mùi xú uế bốc lên nồng nặc, trong nhà cũng ngửi thấy.

 

"Gâu... Ông đây bãi tiêu chảy!"

 

Một con ch.ó đen lao tới, nhằm trúng chân Tề mà phóng một bãi phân lỏng. Tối qua nó ngủ đắp bụng nên lạnh bụng tiêu chảy.

 

"Á... ch.ó c.h.ế.t, bà đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"

 

Mẹ Tề phát điên, phân ch.ó dính đầy chân. Bà vung chổi quật con ch.ó đen nhưng nó chạy nhanh như chớp, đ.á.n.h trượt.

 

"Gâu... Cả nhà xa, bắt nạt chủ nhân xinh của Bách Tuế, bà đây phun nước miếng cho c.h.ế.t!"

 

Một con ch.ó hoa lao tới nhổ nước miếng Tề. Những con ch.ó khác hùa theo. Đường Niệm Niệm là chủ nhân của Đại vương Bách Tuế, đến lượt lũ tiện nhân bắt nạt!

 

Bách Tuế từ xa quan sát, ánh mắt lạnh lùng. Dám bắt nạt chủ nhân của nó , cho c.h.ế.t!

 

Dân làng kéo đến xem trận đại chiến - ch.ó trăm năm một, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.

 

"Gâu... Rút!"

 

Bách Tuế sủa một tiếng, đàn ch.ó rút lui nhanh chóng, chỉ để Tề nhếch nhác và bãi chiến trường đầy cứt đái cửa nhà họ Tề. Dân làng lùi bịt mũi, dù thối nhưng vẫn tiếc rẻ về.

 

"Lũ ch.ó c.h.ế.t, bà sẽ thịt chúng mày!" Mẹ Tề c.h.ử.i đổng, nhưng ch.ó nào hiểu tiếng , chúng chạy xa tít .

 

Cha con Tề Quốc Hoa trốn biệt trong nhà dám ló mặt, Tề Quốc Xuân giường than ngắn thở dài, chẳng quan tâm chuyện bên ngoài. Mẹ Tề đành lủi thủi dọn dẹp một , mùi xú uế xộc lên khiến bà suýt nôn cả cơm tối qua .

 

Náo nhiệt tàn, dân làng ai về nhà nấy.

 

"Nhà họ Tề chuyện thất đức nhiều quá nên đến ch.ó cũng ưa nổi."

 

buông một câu, ai nấy đều tán đồng. Nhà lương thiện thì chim én về tổ, nhà thất đức thì chỉ chiêu dụ cứt đái thôi. Mọi đều ngầm hiểu với : Nhà họ Tề loại tuyệt đối thể dây dưa, lúc nào đ.â.m lưng một nhát.

 

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều thấy cảnh , thừa là Bách Tuế gọi đàn em đến, thảo nào bỏ cả cơm.

 

Bách Tuế vẫy đuôi chạy , liếc Thẩm Kiêu một cái nhạt thếch. Có lẽ là "vua gặp vua", Bách Tuế - vua của loài ch.ó - thích Thẩm Kiêu cho lắm. Lần đầu gặp mặt nó chẳng thèm nể mặt , lờ như thấy.

 

"Về ăn cơm , cơm trong nồi còn nóng đấy."

 

Đường Niệm Niệm xoa đầu nó, mắng mỏ gì cả. Bách Tuế xả giận cô, cô vui còn chẳng kịp.

 

"Gâu... Đi thôi!"

 

Bách Tuế thấy canh gà trộn cơm là chạy biến. Nó dặn dò đàn em , cứt đái cứ nhằm nhà họ Tề mà phóng, "nước phù sa chảy ruộng ngoài", để dành cho nhà họ Tề. Chó của mấy thôn quanh đây giờ đều là thuộc hạ của Bách Tuế, nó lệnh một tiếng là em ch.ó xông lên!

 

"Nó trung thành đấy."

 

Thẩm Kiêu ấn tượng với Bách Tuế. Cứ ai với Niệm Niệm là thích.

 

"Bách Tuế là đồng đội của em. Giờ định ?"

 

Vẻ mặt Đường Niệm Niệm dịu dàng hẳn. Bách Tuế cùng cô sinh tử, cứu cô bao nhiêu , là thể giao phó tấm lưng.

 

"Tìm Đường Lão Lục."

 

Thẩm Kiêu giấu giếm, mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Tề Quốc Xuân hắt nước bẩn Niệm Niệm, tìm cho cô ả một gã đàn ông để trị, cho nếm mùi đau khổ. Đường Lão Lục điều kiện "quá ", thể thích hợp hơn. thể mặt châm ngòi thổi gió.

 

 

Loading...