Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 123: Liễu Tịnh Lan bẽ mặt
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:30:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya, cả thôn Đường chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách ngoài đầu thôn thật êm tai. Sương đêm giăng mắc, khí ẩm ướt phảng phất mùi cỏ xanh tươi mát. Liễu Tịnh Lan vẫn hề chợp mắt, cô đang chờ đợi.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Liễu Tịnh Lan cứ chốc chốc xem đồng hồ, kim đồng hồ như chẳng chịu nhúc nhích. Cuối cùng, kim giờ cũng chỉ đến 12. Liễu Tịnh Lan thở phào, vẻ mặt hưng phấn hẳn lên.
Ông Chương chắc chắn đang sốt cao. Không t.h.u.ố.c men, chuồng bò lạnh lẽo ẩm thấp, ông chắc chắn khổ sở. Giờ cô mang t.h.u.ố.c và đồ bổ đến, nhất định sẽ để ấn tượng sâu sắc, cứu ông khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Cô chủ động đòi hỏi lợi ích, mà tỏ vô tư, chỉ vì đành lòng ông chịu khổ nên mới mạo hiểm giúp đỡ. Giống như Đường Niệm Niệm kiếp , chẳng đòi hỏi gì, khiến ông Chương cảm động chủ động nhận học trò, còn soạn giáo án, đề thi cho, nếu thì con tiện nhân đó đời nào thi đậu đại học Phục Đán.
Hơn nữa, khi ông Chương phục chức về thành, trở thành phụ trách một dự án quân sự cơ mật, ông dành cho con tiện nhân nhiều tài nguyên. Thành công của Đường Niệm Niệm quá nửa là công lao của ông Chương.
Tất cả những thứ đó lẽ thuộc về cô , cô mới là nữ chính thiên mệnh! Nếu tại cô trọng sinh? Liễu Tịnh Lan tin chắc là đặc biệt, may mắn hơn Đường Niệm Niệm nhiều.
Khu thanh niên trí thức tối om, đều ngủ say. Liễu Tịnh Lan rón rén lấy từ trong tủ một túi sữa mạch nha cô mang từ Bắc Kinh về vẫn tiếc dám ăn, mười quả trứng gà và t.h.u.ố.c hạ sốt. Cô quấn chặt khăn quàng cổ, mặc áo bông dày, giấu đồ trong , dám bật đèn pin sợ phát hiện, mò mẫm từng bước lên núi.
Đêm nay trăng, trời tối như mực, đường núi mưa trơn trượt khiến Liễu Tịnh Lan ngã dúi dụi mấy , quần áo lấm lem bùn đất, vô cùng t.h.ả.m hại.
"Cố lên, qua đêm nay sẽ trở thành học trò của ông Chương, tài nguyên sẽ thuộc về , Đường Niệm Niệm mãi mãi bằng !"
Liễu Tịnh Lan thầm cổ vũ bản , tinh thần phấn chấn trở , hướng về phía chuồng bò sườn núi.
Trong chuồng bò, chậu than cháy vượng tỏa ấm, chăn đệm dày dặn, Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng đang ngủ say sưa. Tiếng gõ cửa dồn dập đ.á.n.h thức họ dậy. Đặng Trường Thắng cảnh giác dậy, lay tỉnh ông Chương.
"Ông Chương, cháu đến tặng đồ cho ông đây, mở cửa ạ!" Giọng Liễu Tịnh Lan thì thào ngoài cửa kèm theo tiếng thở hổn hển.
"Cất hết đồ !"
Đặng Trường Thắng nhanh nhẹn nhảy xuống giường. Dưới ánh lửa, ông nhanh chóng gom hết báo chí ông Chương , đèn dầu, bình dầu... nhét hết xuống cái hố bí mật gầm giường, đậy ván gỗ lên rải đất ngụy trang. Ông lôi cái chăn bông rách nát phủ lên lớp chăn dày, tạo hiện trường nghèo khổ như cũ. Những việc họ tập luyện vô , nhắm mắt cũng , loáng cái là xong.
"Ông Chương, cháu đến tặng đồ, cháu ông đang sốt, cháu mang t.h.u.ố.c đây."
Đợi mãi thấy động tĩnh, Liễu Tịnh Lan sốt ruột gõ cửa mạnh hơn.
Chương Học Thành sa sầm mặt. Người phụ nữ chắc chắn ý . Ông đang khỏe mạnh thế , sốt cái nỗi gì? Nửa đêm nửa hôm đến trù ẻo ông, chắc chắn !
"Ai đấy?" Đặng Trường Thắng dựa cửa hỏi vọng .
Người ở chuồng bò và trong thôn xưa nay qua . Thư từ, bưu kiện đều do đại đội trưởng đưa tới. Dân làng và thanh niên trí thức ban ngày thấy họ đều tránh xa như tránh tà. Cô gái trẻ nửa đêm tìm đến, còn bảo đưa thuốc, hành tung lén lút đáng ngờ.
"Cháu là thanh niên trí thức Liễu Tịnh Lan. Ban ngày cháu thấy các ông dầm mưa nên mang t.h.u.ố.c đến."
Liễu Tịnh Lan bắt đầu mất kiên nhẫn. Hai lão già thật điều, cô lặn lội đêm hôm mang t.h.u.ố.c đến, ngã lên ngã xuống, thế mà còn hỏi lắm thế, cô ngoài sắp c.h.ế.t rét .
Đặng Trường Thắng căng cảnh giác, mắt sáng lên. Đây chính là phụ nữ xa Liễu Tịnh Lan mà Niệm nha đầu nhắc tới. Quả nhiên thứ lành gì, nửa đêm mò đến, ma thì là trộm!
"Không cần , cô về !"
Đặng Trường Thắng nhất quyết mở cửa. Người đàn bà chắc chắn phát hiện Niệm nha đầu qua với họ nên đến tìm bằng chứng. Ông tuyệt đối cho ả cơ hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-123-lieu-tinh-lan-be-mat.html.]
" ốm, cô về !" Chương Học Thành cũng lạnh lùng từ chối.
"Ông Chương, cháu ông bệnh mà. Cháu ý gì khác, chỉ vì kính trọng ông nên giúp đỡ thôi. Cháu để đồ ở cửa nhé!"
Liễu Tịnh Lan nghiến răng, ánh mắt đầy oán hận. Lão già c.h.ế.t tiệt, đày xuống chuồng bò mà vẫn còn kiêu ngạo, đáng đời đấu tố! Cô dám để lộ sự oán trách trong giọng , đặt đồ xuống cửa vọng : "Ông Chương, cháu thật lòng giúp ông thôi. Ông nhớ uống thuốc, giữ gìn sức khỏe nhé!"
"Cô bệnh ? đang khỏe mạnh uống t.h.u.ố.c cái gì? Mang đồ về !"
Chương Học Thành nổi cáu. Hết câu đến câu khác trù ông bệnh uống thuốc. Ông giờ khỏe đến mức chạy một mạch lên đỉnh núi cũng , cường tráng hơn xưa nhiều. Người đàn bà bụng khó lường, rắp tâm bất lương!
Liễu Tịnh Lan đương nhiên tin. Kiếp rõ ràng ông Chương sốt cao gần c.h.ế.t, nhờ t.h.u.ố.c của Đường Niệm Niệm mới sống sót, kiếp ốm ? Không kiếp Đường Niệm Niệm chuồng bò kiểu gì, hai lão già cảnh giác quá, cửa cũng cho .
Liễu Tịnh Lan rét run cầm cập, đành xuống núi. Đồ để đó, ông Chương chắc chắn sẽ dùng, vài hôm nữa cô liên lạc tình cảm . Xuống đến chân núi, cô chợt nghĩ thông: Có lẽ kiếp Đường Niệm Niệm cũng phòng, chỉ để t.h.u.ố.c ở cửa. Hai ông lão trải qua biến cố lớn, chắc chắn dễ tin , cô kiên nhẫn mới lay động họ. Nghĩ , tâm trạng Liễu Tịnh Lan lên hẳn, cũng bớt lạnh, rảo bước nhanh về khu thanh niên trí thức.
Trong chuồng bò, một lúc lâu Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng mới mở cửa, thấy đống đồ đất: một túi sữa mạch nha, mười quả trứng gà và vài viên thuốc.
"Lão Đặng, đống tính đây?" Chương Học Thành nhíu mày, đống đồ tay như quả b.o.m nổ chậm.
"Mai mang giao cho đại đội trưởng. Ngủ tiếp !"
Đặng Trường Thắng tính toán. Mặc kệ Liễu Tịnh Lan ý đồ gì, ông cứ lờ , để đại đội trưởng xử lý.
Sáng hôm , trời mưa phùn rả rích. Đại đội trưởng thông báo loa phát thanh cho nghỉ một ngày.
Đường Niệm Niệm đang ngủ nướng. Tối qua cô tăng ca sửa một mạch mười cái máy dệt tất trong gian, mệt rũ rượi, sáng nay bà cụ Đường gào thét bên tai cũng đ.á.n.h thức cô.
"Không đồng cũng việc nhà, ngủ như c.h.ế.t thế , trong mơ xây Vạn Lý Trường Thành ?"
Bà cụ Đường bực bội vỗ mạnh chăn một cái bỏ ngoài ăn sáng.
Mãi đến trưa, Đường Niệm Niệm mới mùi cơm thơm phức đ.á.n.h thức. Cô lười biếng giường, chẳng động đậy.
"Dậy ? Tối qua xây trường thành thật đấy ? Dậy ăn cơm nhanh lên!"
Bà cụ Đường xuất hiện ở cửa, càm ràm đầy ghét bỏ.
"Bà nội, cháu ăn cơm giường."
Đường Niệm Niệm lớn tiếng yêu sách. Cô lười đến mức chẳng rửa mặt đ.á.n.h răng, chỉ ăn xong ngủ tiếp. Cổ nhân câu "Xuân miên bất giác hiểu" (Giấc xuân ngủ chẳng trời sáng), chứng tỏ mùa xuân là mùa để ngủ, con thuận theo tự nhiên chứ.
"Sao mày ỉa đái luôn giường ? Tao thấy mày ngứa đòn đấy, dậy ngay!"
Bà cụ Đường cầm con d.a.o phay xông , mắng té tát mặt cháu gái.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.