Đường Niệm Niệm gọi cho xưởng trưởng Tiền. Chuông reo một tiếng, đầu bên bắt máy, giọng ồm ồm vang lên: "A lô, là Tiền Nguyên Nguyên xưởng Tiền Tiến đây!"
"Chào xưởng trưởng Tiền, là Đường Niệm Niệm."
Đường Niệm Niệm nín .
"Tiểu Đường đấy !"
Giọng xưởng trưởng Tiền cao vút lên tám tông, vang như chuông đồng, ong ong cả tai.
Đường Niệm Niệm im lặng ông tiếp.
"Tiểu Đường, giờ cô rảnh , qua xưởng một chuyến , mối ăn lớn!" Xưởng trưởng Tiền hào hứng .
Sau bao nỗ lực mệt mỏi, mòn cả đế giày, khô cả nước bọt, cuối cùng ông cũng móc nối với nhà máy tuabin nước Hàng Châu. Nếu vụ , đơn hàng lớn sẽ về tới tấp! Được mở mang tầm mắt ở nhà máy lớn, giờ ông càng thấm thía lời Đường Niệm Niệm: việc nhỏ bõ bèn gì, việc lớn mới đáng ! Sau ông thèm tranh giành với cái lão Võ Tùng Nguyên , xưởng Hồng Tinh cũng chẳng dễ dàng gì, nhường mấy việc cỏn con cho họ . Không thể để Tiền Tiến ăn thịt mà húp luôn cả nước, phúc hậu chứ!
Giờ phút , khí chất của xưởng trưởng Tiền đổi về chất, đầu trọc cũng như tỏa hào quang thánh thiện. Chỉ cần bắt mối nhà máy tuabin, nhiều nhất ba năm nữa ông sẽ thăng chức, thành lãnh đạo của Võ Tùng Nguyên, đương nhiên rộng lượng bao dung hơn. Không thể như , so đo tính toán từng tí một . Mất mặt lắm!
" qua ngay đây."
Đường Niệm Niệm cúp máy, trả bà chủ tiệm 2 hào tiền điện thoại.
"Tiểu Đường, đơn vị gọi hả cháu?"
Bà chủ tò mò hỏi. Cô gái xinh mua nhà của thầy Vương, chuyển đến xong cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thần bí vô cùng. điện thoại tìm cô thì ít, là đàn ông gọi, bà chủ khỏi suy diễn lung tung nhưng dám bậy. Một là Đường Niệm Niệm thấy dễ chọc. Hai là gã đàn ông mặc quân phục cùng cô trông càng đáng sợ hơn.
"Vâng." Đường Niệm Niệm phủ nhận.
"Sao cháu ?" Bà chủ càng tò mò hơn. Chẳng thấy cô gái giờ hành chính bao giờ, suốt ngày ru rú trong nhà.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Nhân tài đặc biệt mà, việc mới ạ."
Đường Niệm Niệm giải thích qua loa .
Vừa lúc mấy bà hàng xóm chợ về, thấy bóng lưng Đường Niệm Niệm thì mắt sáng lên, xúm chỗ bà chủ tiệm điện thoại dò hỏi.
"Con bé đấy điện thoại ?"
"Đơn vị gọi bảo ." Bà chủ thật.
"Xì, nó c.h.é.m gió. Suốt ngày ở trong nhà, ai rảnh rỗi như nó?" Một bà thím bĩu môi khinh khỉnh.
"Nó bảo là nhân tài đặc biệt, việc mới ." Bà chủ giải thích.
"Tài cái con khỉ, thấy là tài... bồ nhí thì . Toàn đàn ông gọi đến, mà mua nhà, xe đạp mới coóng, ăn diện lòe loẹt, tiền ở ?"
Bà thím chua ngoa họ Hà, ghét Đường Niệm Niệm vì cô mới chuyển đến đắc tội với bà . Con trai bà Hà là đồng nghiệp của thầy Vương chủ nhà cũ. Nhà họ Hà chật chội đông , bà Hà xúi con trai mượn kho nhà thầy Vương để đồ, thầy Vương nể tình đồng nghiệp nên đồng ý. Đống đồ tạp nham đó để mấy năm trời, đến lúc bán nhà vẫn dọn . Thầy Vương đòi mãi , đành bớt cho Đường Niệm Niệm 100 đồng tiền nhà coi như bù đắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-131-doi-pho-hang-xom-xau-tinh-tuong-cua-bach-tue-la-huu-hieu-nhat.html.]
Đường Niệm Niệm cần bớt tiền, việc cỏn con cô giải quyết trong một nốt nhạc. Chuyển đến nơi, cô khuân hết đồ nhà họ Hà cửa, sang thông báo hạn trong ngày dọn , nếu tự gánh hậu quả. Nhà họ Hà coi thường cô gái trẻ, chẳng thèm để ý.
Hôm , Đường Niệm Niệm gọi xe ba gác đến chở hết trạm thu mua phế liệu, tiền bán cho luôn mấy bác tài. Đống đồ cũ nát bán cũng vài đồng, mấy bác tài sướng rơn, nhiệt tình dọn sạch bách trong đầy một tiếng, còn quét dọn cửa nhà cô sạch bong.
Bà Hà chạy sang ăn vạ, c.h.ử.i bới ầm ĩ. Đường Niệm Niệm chẳng chẳng rằng, bê chậu nước rửa chân để dành từ tối hôm hắt thẳng bà . Tháng Ba trời còn rét căm căm, bà Hà về ốm liệt giường mấy ngày, tốn mấy hào tiền thuốc. Khỏi ốm bà sang gây sự nhưng cán bộ khu phố phê bình.
Từ đó bà Hà hận Đường Niệm Niệm, gặp ai cũng cô.
"Ngày nào cũng diện quần áo mới, lấy tiền , chắc chắn là trai bao, mỗi ngày một thằng. Hừ, thật hổ, cái ngõ chứa chấp loại giày rách chứ, mất hết cả nề nếp!"
Bà Hà càng càng quá quắt. Mấy dám hùa theo, vẻ mặt ngượng ngùng. Đường Niệm Niệm là dễ chọc, ánh mắt như d.a.o cau, họ dại gì gây thù chuốc oán. Hơn nữa vụ nhà họ Hà, rõ ràng là họ Hà sai lè , chiếm dụng nhà bao năm trời, quá đáng thật.
"Các bà sợ cái gì? Nó chỉ là con giày rách thôi, chọc điên bà, bà tố giác ngay, cho nó diễu phố!" Bà Hà thấy hưởng ứng thì càng hăng máu.
"Á..."
Bà Hà hét lên im bặt, thốt tiếng nào nữa. Vì mồm bà nhét đầy một thứ gì đó, qua là cứt, kỹ vẫn là cứt, là cứt của ai.
Mọi lùi bịt mũi. Cứt thối quá, chắc chắn chủ nhân nó ăn nhiều thịt. Quái lạ thật, ban ngày ban mặt tự nhiên cứt trời rơi xuống?
Cách đó xa, Đường Niệm Niệm vứt tờ giấy vệ sinh bọc cứt thùng rác, tay bịt mũi. Phải bắt Bách Tuế ăn rau thôi, ăn thịt nhiều ỉa thối quá.
"Gâu... Mày ỉa thơm chắc?"
Bách Tuế cảm nhận sự ghét bỏ của chủ nhân, sủa ầm ĩ phản đối. Ai ỉa mà chả thối?
"Không thối bằng mày. Khoai lang cải thảo, chọn một !"
Đường Niệm Niệm mặt lạnh tanh, gài bẫy Bách Tuế.
"Gâu... Khoai lang!"
Bách Tuế chọn ngay khoai lang ngọt ngào, cải thảo nhạt toẹt. nó nhận ngay lừa. Rõ ràng nó thể chọn cái nào mà!
"Mỗi ngày một củ khoai lang. Bách Tuế, mày là vua ch.ó uy tín, gương cho lũ Tiểu Hoa đấy, ngoan!"
Đường Niệm Niệm tủm tỉm, chiêu cũ dùng ba năm vẫn lừa con ch.ó ngốc .
"Gâu... Ngoan cái đầu mày !"
Bách Tuế , dỗi thèm chuyện. Tâm mệt!
Xa xa văng vẳng tiếng nôn ọe của bà Hà. Bà móc cứt khỏi mồm nhưng lỡ nuốt một ít, nôn thốc nôn tháo mật xanh mật vàng.
Đường Niệm Niệm tâm trạng phơi phới, đạp xe nghênh ngang , chẳng mấy chốc đến xưởng Tiền Tiến, thẳng văn phòng xưởng trưởng.