Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 145: Tấm da dê trong chiếc chăn bách gia

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:31:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Niệm Niệm lạnh lùng liếc một cái, nhạo một tiếng : "Người từ Bắc Kinh các đến đây đầu óc đều bệnh ? Dương Hồng Linh thì giày rách, Liễu Tịnh Lan trộm đồ câu dẫn đàn ông, còn thì mắc chứng hoang tưởng!"

 

Cô trừng mắt hung dữ, hừ lạnh một tiếng bỏ .

 

Cần ngóng gì thì cũng , cần để ý đến tên khốn kiếp nữa.

 

"Đường Niệm Niệm, , đùa với cô thôi mà!"

 

Chu Tư Nhân đuổi theo, nhưng chạy nhanh bằng Đường Niệm Niệm, còn một đám ch.ó chặn đường.

 

Con ch.ó vàng dẫn đầu, uy phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, ánh mắt nó khiến trong nháy mắt như thấy sói, dám động đậy.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Gâu... Đồ tôm chân mềm, kém xa gã to xác đen thui (Thẩm Kiêu)!"

 

Bách Tuế ánh mắt khinh miệt. Gã to xác đen thui nó đ.á.n.h , chứ tên tôm chân mềm nó vả một cái là sấp.

 

Chỉ loại hàng mà cũng đòi tán tỉnh chủ nhân?

 

Mơ tưởng hão huyền!

 

Chờ Đường Niệm Niệm xa, Bách Tuế mới dẫn đàn em rút lui. Chu Tư Nhân ảo não cực kỳ, xuất sư bất lợi, Đường Niệm Niệm còn lạnh hơn băng, quá khó tiếp cận.

 

Hắn cũng nản chí, họ còn đang đợi bí d.ư.ợ.c của , nhất định rõ kho báu giấu ở .

 

Đường Niệm Niệm chạy về nhà, lao thẳng phòng lục tung lên, chỉ tìm thấy một ít trang sức rẻ tiền và kẹp tóc, cùng quần áo hồi nhỏ, chứ chẳng kho báu nào.

 

Chu Tư Nhân chắc chắn sẽ b.ắ.n tên đích, đến thời hạn, tuyệt đối là vì kho báu nhà họ Đường.

 

Hơn nữa cô còn nhớ một chuyện, kiếp khi Liễu Tịnh Lan và Chu Tư Nhân kết hôn, nhà họ Chu vẫn lợi hại như , thậm chí còn kém nhà Thẩm Kiêu một chút. khi nhà họ Đường đều c.h.ế.t hết, nhà họ Chu lập tức phất lên.

 

Vượt xa nhà họ Thẩm và các thế gia khác ở Bắc Kinh, một bước trở thành một trong những gia tộc lớn hàng đầu.

 

Chu Tư Nhân cũng sắp xếp bộ phận quan trọng, thăng quan tiến chức vù vù, càng trở thành gia chủ nhà họ Chu.

 

Chẳng lẽ kiếp nhà họ Chu tìm kho báu nhà họ Đường, hiến lên , nhà họ Chu phất lên là nhờ phần thưởng cấp ban cho?

 

Mẹ kiếp!

 

Đường Niệm Niệm c.h.ử.i thề một câu, lấy đồ nhà cô nhân tình, lợi ích thì nhà họ Chu hưởng, đồ mặt dày vô sỉ!

 

Cô lục tung cả phòng vẫn tìm thấy manh mối kho báu. Đường Niệm Niệm nhíu chặt mày, cô nghĩ giống Chu Tư Nhân, cha khi chắc chắn sẽ để manh mối.

 

Nếu lúc Hương Cảng, cửu t.ử nhất sinh, lỡ xảy chuyện thì cô là duy nhất còn sống sót của chi .

 

Hẳn là để bản đồ, nhưng sẽ đặt ở ?

 

Đường Niệm Niệm theo bản năng sờ lên xương quai xanh, trống , hồ lô ngọc hòa một thể với gian.

 

Mắt cô sáng lên một chút, chẳng lẽ kho báu mà nhà họ Chu chính là gian trong hồ lô ngọc?

 

Ngay đó cô phủ định.

 

Với sự ích kỷ của Liễu Tịnh Lan, nếu bảo bối như , chắc chắn ả sẽ giao nộp lên.

 

Hẳn là một kho báu khác.

 

Đường Niệm Niệm lười tìm, định bụng đợi bà cụ Đường về sẽ hỏi chuyện năm xưa.

 

Ăn cơm tối xong, Đường Niệm Niệm kéo bà cụ Đường phòng chuyện.

 

"Bát còn rửa !"

 

"Lát nữa hẵng rửa!"

 

Đường Niệm Niệm lôi bà cụ nhà, còn đóng chặt cửa sổ, vẻ thần bí hề hề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-145-tam-da-de-trong-chiec-chan-bach-gia.html.]

 

Tim bà cụ Đường lập tức treo lên tận cổ họng, còn tưởng cô gây họa gì ở bên ngoài.

 

"Cháu chợ đen bắt ?"

 

Bà cụ Đường hỏi nhỏ, mặt đầy lo lắng.

 

"Không , bà nội, cháu hỏi bà chuyện . Mười bảy năm khi ông nội bế cháu về nhà, cháu đồ vật gì ?" Đường Niệm Niệm hỏi thẳng.

 

Cô từ nhỏ nhà họ Đường, là do Đường Ngũ Cân lúc cãi với cô .

 

Lúc cô buồn lắm, lóc chạy tìm ông cụ hỏi. Ông cụ an ủi cô hồi lâu, phạt Đường Ngũ Cân, còn bảo cô là tâm can bảo bối của cả nhà, ai cũng sánh bằng cô.

 

Sau lớn lên một chút, cô còn buồn vì thế nữa. Ông bà nội đối xử với cô còn hơn cháu gái ruột, cô mà còn mẩy thì điều.

 

Bà cụ Đường hồi tưởng chuyện cũ khoa tay múa chân kể: "Cháu còn đầy tháng , bọc trong một cái chăn nhỏ, là chăn bách gia bằng lụa, trông vui mắt lắm. Trên mặc quần áo nhỏ cũng là lụa, bà từng thấy loại vải nào như , trắng trẻo mũm mĩm, giống hệt cái bánh trôi nước, gặp ai cũng , đáng yêu lắm cơ!"

 

Đường Niệm Niệm buồn nôn, hồi nhỏ cô đáng yêu thế thật á?

 

(Chăn bách gia là phong tục ngày xưa, khi trẻ sơ sinh đầy tháng, cha xin vải vụn của trăm hộ gia đình để may chăn nhỏ cho con, ngụ ý đứa trẻ sẽ lớn lên bình an khỏe mạnh sự chúc phúc của trăm nhà.)

 

"Bà nội, bố cháu trừ hồ lô ngọc , còn để gì nữa ?"

 

"Tiền và phiếu, bố cháu cho nhiều tiền và phiếu gạo lắm, đủ cho cháu ăn uống mấy chục năm, còn mười mấy hộp sữa bột, đều là hàng ngoại đấy."

 

Bà cụ Đường giờ nhắc vẫn cảm khái muôn phần.

 

Bà sống hơn sáu mươi năm, đây là đầu thấy gia đình nào thương con gái như .

 

Đồ ăn thức uống, cái gì cũng là nhất. Ông nhà còn bảo, bố con bé Niệm sưng cả mắt, nếu thật sự bất tiện mang theo con nhỏ, họ tuyệt đối sẽ để con .

 

"Tự dưng cháu hỏi cái gì?"

 

Bà cụ Đường thấy lạ, đang yên đang lành hỏi chuyện , chẳng lẽ con bé Niệm nhớ bố ?

 

"Bà nội, cái gã thanh niên trí thức mới tới , tự nhiên tìm cháu lung tung, bảo là cụ tổ nhiều đời của cháu để kho báu ở núi, chắc chắn là đang thăm dò cháu."

 

Đường Niệm Niệm giấu giếm. Bà cụ Đường tuy thích khoe khoang nhưng miệng mồm thực kín, cái gì nên thì đ.á.n.h c.h.ế.t bà cũng .

 

"Cái thằng họ Chu hả? Bà ngay nó thứ lành gì, núi trừ núi thì kho báu, hươu vượn!"

 

Bà cụ Đường sa sầm mặt, bà thấy mấy Chu Tư Nhân chuyện với con bé mặt dày Liễu Tịnh Lan, quả nhiên là cùng một giuộc.

 

Bà cụ đột nhiên nhớ một chuyện, vỗ đùi đ.á.n.h đét một cái, hạ giọng : "Cái chăn nhỏ của cháu bà vẫn cất, cái gì đó."

 

Quần áo và chăn hồi nhỏ của con bé Niệm, bà giặt sạch sẽ xong vẫn luôn cất kỹ, cũng dám lấy , vải vóc tinh xảo như thế, nếu để thấy chắc chắn sẽ phiền phức.

 

Đường Niệm Niệm theo bà cụ về phòng bà, hai lén lút như ăn trộm, đóng cửa sổ . Bà cụ Đường lúc mới mở rương, tìm thấy một cái tay nải ở đáy.

 

Mở xong, một cái chăn nhỏ bằng lụa trơn bóng mềm mại đủ màu sắc lộ , may từ nhiều mảnh vải vụn. Đừng xin đầu thừa đuôi thẹo của trăm nhà, chỉ riêng công khâu vá thành chăn cũng tốn ít công sức, qua đó thể thấy Đường Niệm Niệm đúng là bảo bối đầu quả tim của cha .

 

Đường Niệm Niệm mở chăn , kiểm tra kỹ một lượt cũng phát hiện gì, cô sờ từng chút một, chăn thật sự mềm, chạm da mượt.

 

Sờ đến góc chăn, cuối cùng cũng thấy một vật cứng cứng.

 

"Bà nội, lấy cái kéo cho cháu!"

 

Đường Niệm Niệm thể xé rách chăn, nhưng cô hỏng tấm chăn , gỡ chỉ xong vẫn thể khâu .

 

Bà cụ Đường kích động, thở cũng gấp gáp, bà lấy kéo tới, còn ngừng dặn Đường Niệm Niệm cẩn thận chút.

 

"Cháu đừng rách, đây là lụa đấy!"

 

Đường Niệm Niệm cắt đứt mấy đầu chỉ, xé một cái, mở một lỗ hổng, bên trong một cuộn da dê, chỉ là một miếng nhỏ, nếu Đường Niệm Niệm cố ý sờ nắn chăn thì căn bản thể phát hiện .

 

 

Loading...