Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 156: Bà nội, bà đi làm bảo vệ, một tháng kiếm 18 đồng
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:31:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại đội trưởng lầm bầm c.h.ử.i rủa. Liễu Tịnh Lan sống c.h.ế.t liên quan đến thôn Đường nữa, ông cũng lười quản. Hiện tại điều ông quan tâm nhất chính là xưởng dệt tất.
Lúc mở xưởng thì ông lo xưởng thành, giờ xưởng xong , mỗi ngày sản xuất ba bốn nghìn đôi tất, ông lo tất bán , lo đến mức mồm mọc đầy nhiệt.
"Bé Niệm, tất của chúng bán thật chứ?"
Đại đội trưởng vài bước . Vấn đề ông hỏi mười mấy , hỏi hỏi đến mức Đường Niệm Niệm phát cáu.
"Không bán !"
Đường Niệm Niệm bực . Trước cô đều bảo vấn đề gì nhưng Đại đội trưởng tin.
Dứt khoát ngược cho xong.
Đại đội trưởng tối sầm mặt mũi, ngã ngửa .
Đường Niệm Niệm kinh hãi, vội vàng túm lấy. Đại đội trưởng mặt trắng bệch, môi cũng trắng bệch, bộ dạng thất hồn lạc phách khiến cô hiếm khi thấy áy náy một chút.
Sớm gan bác Ba bé thế cô mát.
"Không vấn đề gì , chắc chắn bán , bác cứ yên tâm !"
Đường Niệm Niệm ghé sát tai Đại đội trưởng hét lớn.
Hét nhỏ cô sợ Đại đội trưởng thấy, hồn về kịp.
Hồn Đại đội trưởng đúng là về, nhưng màng nhĩ cũng sắp rách, tai ù ong ong.
"Nghe thấy , mày hét cái gì? Bác điếc !"
Đại đội trưởng cũng gân cổ lên hét, bởi vì tai ông đang ù, nhỏ sợ chính cũng thấy.
Đường Niệm Niệm trợn trắng mắt. Tai thì điếc nhưng gan thì bé tí, giống hệt chú Hai cô, đều là gan chuột nhắt.
"Bán thật ? Bé Niệm, bao giờ thì bán ? Cứ chất đống trong kho bác sốt ruột lắm."
Đại đội trưởng mừng lo. Hiện tại tất cả vốn liếng của xưởng dệt tất đều là do con bé Niệm bỏ .
Ông sợ bán , con bé Niệm mất cả chì lẫn chài, tài sản cả thôn Đường cộng cũng đủ đền.
"Bác Ba, xưởng tất mới khởi công mấy ngày? Bác vội cái gì, chú Út chẳng thành tìm mối ? Cùng lắm thì bán cho trong công xã, mỗi mua một đôi cũng đủ hết hàng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đường Niệm Niệm kiên nhẫn an ủi. Hiện tại là thời đại kinh tế kế hoạch cung đủ cầu, chỉ cần sản xuất hàng thì lo ế.
Tất ở Hợp tác xã mua bán giá một đồng hai hào một đôi, tất thôn Đường bán rẻ hơn chút, khối mua.
Mắt Đại đội trưởng sáng lên, vui vẻ : " thế, công xã nhiều thế còn tất . Bé Niệm, là giờ cho bán luôn?"
"Không vội, đợi chú Út về xem chú thế nào ."
Đường Niệm Niệm hứng thú với bán lẻ, tốn công tốn sức, bán buôn.
Tuy nhiên ——
"Bác Ba, cần cho ngoài bán . Bác dán cái thông báo ở cổng xưởng, bảo là xưởng mới khởi công đại hạ giá, nể tình bà con làng xóm, bán chín hào một đôi tất, chỉ bán sáu ngày, sáu ngày là về giá một đồng mốt!"
Đường Niệm Niệm nghĩ một ý, tội gì ngoài bán, để tự đến cửa mua chẳng hơn .
Mắt Đại đội trưởng sáng hơn cả bóng đèn, Đường Niệm Niệm cứ như Thần Tài.
"Bé Niệm, cái đầu mày mà mọc thế, thảo nào thi nào cũng một trăm điểm. Bác cho thông báo ngay đây, thông báo loa nữa!"
Đại đội trưởng khen lấy khen để, cất bước định ngay thì Đường Niệm Niệm gọi .
"Bác Ba, cử tin cậy trông coi phân xưởng, đừng để trộm tất mang về nhà. Cháu thím hai bảo thím ở xưởng, ngày nào cũng ăn cắp tất."
Biểu cảm Đại đội trưởng trở nên nghiêm túc, đây đúng là vấn đề, nhưng ai cũng lòng riêng, cử ai trông coi thì đây?
"Bác Ba, cháu cử hiền tránh , bà nội cháu cực kỳ thích hợp."
Đường Niệm Niệm tìm cho bà cụ nhỏ nhà một công việc nhẹ nhàng. Ngày nào cũng đồng mệt c.h.ế.t , thà phân xưởng bảo vệ còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-156-ba-noi-ba-di-lam-bao-ve-mot-thang-kiem-18-dong.html.]
Đại đội trưởng chút do dự, sợ thiên vị, dùng nhà.
"Bác Ba, bất kể cử ai cũng sẽ tư tâm, chỉ bà nội cháu là , bởi vì cháu chiếm một nửa cổ phần, bà nội chắc chắn sẽ canh chừng tám hướng, một sợi tơ cũng ai mang nổi!"
Đường Niệm Niệm dễ dàng thuyết phục Đại đội trưởng. Những khác đều sẽ tư tâm, ngay cả vợ bác Ba cũng dựa dẫm , chỉ bà cụ Đường là đáng tin.
Chỉ cần với bà cụ Đường rằng một nửa cái xưởng là của nhà , đôi mắt bà cụ tuyệt đối còn lợi hại hơn cả radar.
Đại đội trưởng gật đầu lia lịa, quả đúng là lý lẽ .
"Vậy trả lương bao nhiêu thì hợp lý?"
"Mười tám đồng một tháng ạ, xưởng mở rộng thì tăng thêm!"
Đại đội trưởng đồng ý, hí hửng việc.
Chẳng bao lâu , loa phát thanh trong thôn vang lên tiếng rè rè. Các thôn dân đang việc ngoài đồng đồng loạt ngẩng đầu lên .
"A lô a lô..."
Đại đội trưởng thử loa một chút mới thông báo.
"Nhà máy khởi công đại hạ giá, mỗi đôi chín hào, Hợp tác xã mua bán công xã đều bán một đồng hai đấy, chỉ bán sáu ngày, ai mua thì nhanh chân đến xưởng!"
Đại đội trưởng ba tắt loa.
Các thôn dân nhao nhao cả lên. Chín hào một đôi tất, rẻ thật, mau thông báo cho bạn bè thích một tiếng, mau đến mua tất.
" báo cho chị !"
" với cô một tiếng."
" gọi điện hỏi họ hàng thành phố xem mua mấy đôi ."
...
Các thôn dân chẳng còn tâm trí việc, chín hào một đôi tất, cơ hội ngàn năm một a.
Họ còn sợ tin giả, chạy đến xưởng dệt tất ngóng, kết quả thấy cổng xưởng dán bố cáo đỏ chót, giấy đỏ mực đen, đúng là chín hào một đôi.
Đại đội trưởng và kế toán còn kê bàn ghế bán tất ngay cổng, chân bày một thùng tất nilon màu sắc rực rỡ.
"Bắt đầu tính từ hôm nay, sáu ngày nhé, chín hào một đôi, mua thì nhanh tay!"
Đại đội trưởng híp mắt rao hàng, còn mở một lố tất , rũ rũ, kéo kéo, tất đàn hồi cực , còn dày dạn, chất lượng tương đương hàng xịn.
" về nhà lấy tiền!"
Các thôn dân yên, chạy như bay về nhà lấy tiền. Người mua một đôi, mua hai đôi, Đại đội trưởng phụ trách lấy tất, kế toán ghi sổ thu tiền, bận tối tăm mặt mũi.
Ngày thường đám thôn dân ai cũng kêu nghèo kể khổ, nhưng đụng đến chuyện thực tế thì sức mua kinh . Chẳng mấy chốc bán hơn 100 đôi, khóe miệng Đại đội trưởng toác đến tận mang tai.
Buổi tối, trong bữa cơm nhà họ Đường, Đường Niệm Niệm chuyện để bà cụ Đường bảo vệ.
"Cạch."
Đôi đũa rơi xuống bàn, là của bà cụ Đường.
"Bà á? Còn trả lương mười tám đồng? Bé Niệm, thật hả?"
Bà cụ Đường hưng phấn đến mức mắt phát sáng, cũng chẳng màng đau lòng miếng thịt thỏ rơi xuống đất, căng thẳng chằm chằm Đường Niệm Niệm hỏi.
"Thật ạ, mai luôn. Bà nội, bà canh chừng như canh gạo tẻ nhà , canh chừng bọn họ cho chặt, cái xưởng cháu chiếm một nửa đấy." Đường Niệm Niệm nửa đùa nửa thật.
"Tuyệt đối canh c.h.ế.t bọn họ, mắt bà còn lợi hại hơn mắt diều hâu, một sợi tơ cũng thiếu !"
Bà cụ Đường vui mừng lộ rõ nét mặt, vỗ đùi đ.á.n.h đét một cái để đảm bảo.
Không ngờ bà Trương Mãn Nguyệt già mà còn công nhân.
Ha ha ha ha ha ha...