Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 47: Đường lão thái sắp bay lên trời

Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:34:37
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

"Tiền lương lĩnh về đây , còn thể là giả ạ?"

 

Đường Niệm Niệm bực đáp trả.

 

"Thế mai mày ? Hộ khẩu cũng chuyển lên thành phố chứ?"

 

"Tháng chuyển hộ khẩu, cần hàng ngày, cháu là nhân tài đặc biệt, việc linh hoạt."

 

Cả nhà họ Đường đều ngơ ngác, đồng thanh hỏi: "Nhân tài đặc biệt là cái gì?"

 

"Chính là việc khác thì cháu !"

 

Đường Niệm Niệm giải thích một cách bình dân, cả nhà họ Đường là hiểu ngay.

 

Khuôn mặt thật thà của Đường Mãn Kim tràn đầy tự hào: "Con bé Niệm từ nhỏ thông minh, chắc chắn !"

 

" thế, con bé Niệm thi cử nào cũng một trăm điểm, cả cái công xã chẳng tìm đứa nào học giỏi hơn nó."

 

Từ Kim Phượng bây giờ Đường Niệm Niệm qua lăng kính màu hồng dày cộp, cô gì bà cũng tin sái cổ.

 

Xưởng Hồng Tinh to như thế, chắc chắn vô duyên vô cớ phát nhiều tiền , chứng tỏ con bé Niệm chỗ hơn mà!

 

Từ Kim Phượng còn tính toán riêng, đợi Đường Niệm Niệm vững ở xưởng Hồng Tinh, sắp xếp cho Ngũ Cân, Lục Cân, Cửu Cân biên chế nhà nước hết, bà dù đẻ con trai thì vẫn hưởng phúc.

 

"Con bé Niệm, mày chuyện đấy!"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Vẻ mặt Đường lão thái trở nên nghiêm túc, bà lo cháu gái sai đường.

 

Trong thành phố ít thanh niên dụ dỗ hội kín, ít chuyện xa. Con cái nhà quản, nhưng con cháu nhà họ Đường tuyệt đối tham gia mấy cái hội đó.

 

"Bà nội, ngày mai bà gọi điện cho chú hai là ngay!"

 

Đường Niệm Niệm giải thích nhiều, cứ để chú hai chuyện với bà cụ .

 

Đường lão thái lúc mới yên tâm. Chuyện nếu thằng hai thì chắc chắn sai đường .

 

"Bà gọi ngay bây giờ."

 

Đường lão thái tính nóng như lửa, một khắc cũng chờ , ba chân bốn cẳng chạy tìm đại đội trưởng.

 

Đại đội trưởng lên giường ngủ , bà lôi xềnh xệch xuống.

 

"Bác hai, bác để cháu xỏ cái giày !"

 

Đại đội trưởng chân đất sàn, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

 

"Thằng ba mày nhanh lên!"

 

Đường lão thái giục liên tục. Đại đội trưởng xỏ vội đôi giày vải, cầm chìa khóa văn phòng thôn ủy.

 

"Bác hai, thằng Mãn Ngân xảy chuyện gì ?"

 

Đường lão thái tuy chân ngắn nhưng chạy nhanh như gió, đại đội trưởng chạy chậm mới đuổi kịp, thở hồng hộc.

 

"Không , mày đừng hỏi, bác bây giờ cũng ."

 

Đường lão thái tâm trạng tán gẫu. Cuối cùng cũng đến văn phòng thôn ủy, bà lấy một tờ giấy, đó ghi điện thoại ký túc xá của Đường Mãn Ngân, bấm từng một.

 

Người điện thoại là nhân viên trực điện thoại ký túc xá, bảo bà cụ đợi một chút chạy gọi .

 

"Đường Mãn Ngân, gọi điện thoại!"

 

Giọng cực lớn vang vọng khắp ký túc xá.

 

Đường lão thái đợi đến sốt ruột, cuối cùng cũng thấy tiếng chạy bộ. Đường Mãn Ngân cũng lên giường ngủ, vội vội vàng vàng chạy tới.

 

"Mẹ, trong nhà xảy chuyện gì ?"

 

Lần ông gọi điện lên là lúc cha ông sắp mất, bảo ông về gặp mặt cuối, xảy chuyện gì?

 

Tim Đường Mãn Ngân treo lên tận cổ họng, mồ hôi vã như tắm.

 

"Thằng hai, hỏi mày, con bé Niệm việc ở xưởng chúng mày ? Một tháng lĩnh 98 đồng thật ?"

 

Đại đội trưởng bên cạnh giật run bắn, còn tưởng nhầm.

 

Con bé Niệm lương tháng 98 đồng á?

 

Sao thể?

 

"Mẹ ? Con cho , con bé Niệm bản lĩnh lớn lắm... Ây da... Qua điện thoại khó , tóm Niệm Niệm bây giờ là công nhân chính thức của xưởng, là nhân tài đặc biệt, tiền lương... chung là đúng như đấy."

 

Đường Mãn Ngân quanh quất, bà cô trực điện thoại khá xa, thấy tiếng trong ống , ông hạ giọng ống : " là 98 đồng thật, còn tiền thưởng nữa cơ!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-47-duong-lao-thai-sap-bay-len-troi.html.]

"Mẹ ơi, thằng hai, thật hả?"

 

Hơi thở Đường lão thái dồn dập, cũng lâng lâng, bà cảm thấy sắp bay lên trời .

 

Ngoài 98 đồng tiền lương còn cả tiền thưởng?

 

Chẳng lẽ xưởng trưởng xưởng Hồng Tinh là cha ruột con bé Niệm ?

 

"Thiên chân vạn xác. Đợt trong xưởng một lô linh kiện quan trọng, chỉ thợ bậc sáu mới . Niệm Niệm quen thợ bậc tám, nhoáng cái là xong. Xưởng trưởng bảo lô linh kiện xong thưởng 50 đồng, nhiệm vụ kiểu nữa, tiền thưởng ít nhất cũng 50 đồng."

 

Đường lão thái hít sâu mấy , nếu hít thở bà sợ bay lên trời thật mất.

 

Chân dẫm mặt đất mà cứ như dẫm bông, cảm giác cưỡi mây đạp gió cuối cùng bà cũng cảm nhận .

 

"Thằng hai, con bé Niệm quen đại sư phụ bậc bảy?" Đường lão thái nghĩ mãi .

 

"Bạn học nó giới thiệu, tóm con bé Niệm bản lĩnh lớn lắm. Mẹ, đối xử với nó một chút, nhà trông cậy nó đấy!"

 

Đường Mãn Ngân dặn dặn , ông còn trông chờ cháu gái giúp lên chính thức cơ mà.

 

Tâm địa ông nhưng miệng độc quá, ngày nào cũng lôi cháu gái mắng, cái tính sửa!

 

"Tao đối xử với nó bao giờ? Được , chuyện tao , mày đừng rêu rao lung tung, cũng ít với vợ mày thôi!"

 

Đường lão thái hiểu rõ chuyện, chân cũng chạm đất , trung khí mười phần dạy dỗ con trai một hồi cúp máy cái rụp.

 

tại chỗ, híp cả mắt.

 

98 đồng đấy, phát tài !

 

"Bác hai, Niệm Niệm thật ?" Đại đội trưởng nhịn hỏi.

 

"Ừ đấy, nhân tài đặc biệt, mỗi tháng 98 đồng, còn tiền thưởng nữa cơ!"

 

Đường lão thái đắc ý vô cùng, bà đại đội trưởng cao hơn cả cái đầu, đột nhiên thấy đại đội trưởng thấp ít, cũng chẳng cao hơn bà là bao.

 

"Thằng ba, mày tụt thế?"

 

Đường lão thái chút ghét bỏ, già mà tướng tụt .

 

Đại đội trưởng nghẹn họng trân trối, trong lòng uất ức. Rõ ràng là mắt bác lên trời, còn chê cháu tụt ?

 

"Bác hai, Niệm Niệm việc gì thế? Sao lương cao ?"

 

Đại đội trưởng nén giận hỏi. Con trai cả và con trai út của ông đều nhân viên tạm thời thành phố. Thằng cả ở xưởng cơ khí Tiến Bộ, thằng út ở xưởng máy kéo huyện. Thằng cả ba năm, thằng út hai năm, đến giờ vẫn lên chính thức.

 

Con bé Niệm mới lên thành phố mấy ngày, tự nhiên thành công nhân chính thức?

 

Lại còn lương cao như thế, ông lương của đại sư phụ cũng chỉ tầm bốn năm mươi đồng thôi mà.

 

"Nhân tài đặc biệt, việc khác , con bé Niệm nhà bác !"

 

Đường lão thái tủm tỉm giải thích. Thật bà cũng chẳng hiểu nhân tài đặc biệt là cái gì, nhưng ảnh hưởng đến việc bà khoe khoang.

 

"Con bé Niệm giỏi thật đấy!"

 

Đại đội trưởng dù cũng là từng trải, là hiểu ngay. Chắc chắn con bé Niệm giúp xưởng Hồng Tinh giải quyết khó khăn nên họ mới bỏ nhiều tiền như để giữ chân nhân tài.

 

Cháu gái giỏi giang đều là nhà , haiz!

 

"Chứ còn gì nữa, con bé Niệm nhà bác từ nhỏ phúc !"

 

Đường lão thái vô cùng tán đồng, lời bừa . Trước núi thôn bên cạnh cái đạo quán, trong đó một lão đạo sĩ. Ông nhà từng bế con bé Niệm lên núi nhờ lão đạo sĩ xem, lão đạo sĩ bảo con bé phúc lớn.

 

Sau cái đạo quán đó đám trẻ trâu đập phá, lão đạo sĩ cũng mất.

 

Đường lão thái suốt dọc đường về miệng khép , vui phơi phới về nhà, về đến nơi liền bảo Đường Niệm Niệm lấy cái thẻ công tác .

 

"Đừng đ.á.n.h mất đấy."

 

Đường Niệm Niệm lấy thẻ công tác , buông một câu dặn dò cho lệ.

 

"Không mất ."

 

Đường lão thái nâng niu như báu vật, ngắm nghía cái thẻ công tác. Vợ chồng Đường Mãn Kim và Đường Cửu Cân cũng sán xem.

 

"Ảnh của Niệm Niệm chụp thật đấy." Từ Kim Phượng khen.

 

"Chữ thật, nhà nước văn hóa khác." Đường Mãn Kim tấm tắc.

 

"Cái thẻ thật, cái vỏ , là da thật đấy nhỉ?" Đường lão thái sờ soạng.

 

"Chị hai giỏi quá!" Đường Cửu Cân reo lên.

 

Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, trong ánh mắt lạnh lùng thêm chút ấm áp.

 

 

Loading...