Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 56: Thuốc trị bệnh lao phổi

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:35:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tạ Hồng Mai ngày nào cũng ăn trộm tất, một đôi tất giá hơn một đồng, một tháng kiếm ba mươi mấy đồng, cộng thêm tiền lương sáu bảy chục nữa, thảo nào vợ chồng Tạ Hồng Mai ngày nào cũng thịt ăn.

 

" bảo nhà Tạ Hồng Mai ngày nào cũng ăn thịt, hàng xóm ngửi thấy mùi thơm phức, chắc chắn là do bán tất lậu kiếm tiền. lên chính thức, nhà cũng thể bữa nào cũng ăn thịt!"

 

Tuyên Trân Châu càng càng tức. Kỹ thuật của bà hơn hẳn Tạ Hồng Mai, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn, thế mà Tạ Hồng Mai ăn thịt còn bà gặm rau dưa.

 

"Mẹ, nhà cũng ăn thịt mà, chị hai mang về đấy."

 

Đường Đan Đan ngậm đầy mồm bánh bông lan, lúng búng.

 

"Thế mà giống ?"

 

Tuyên Trân Châu bực , đó phát hiện gói bánh bông lan chỉ còn hơn một nửa, tức điên lên giật , còn vỗ đen đét con gái mấy cái.

 

"Tối ăn cơm xong, mày tham ăn thế? Hai cân bánh bông lan mày ăn một bữa hết sạch, nhà địa chủ cũng nuôi nổi cái đứa háu ăn như mày!"

 

"Không ăn thì nó mốc mất!"

 

Đường Đan Đan thủ linh hoạt, lách trái lách tránh đòn, hì hì cãi .

 

Mẹ cô bé cái tật , cứ thích giấu đồ ăn trong rương, mốc thì đem phơi, phơi xong mốc, mốc phơi, đến lúc để nữa mới cho cô bé và trai ăn, lúc đó thì chán òm.

 

Cô bé chẳng hiểu cho ăn lúc còn ngon, cứ đợi hỏng mới cho ăn?

 

Để gì chứ?

 

"Mày... cái con phá gia chi t.ử , sống kiểu như mày thì núi vàng núi bạc cũng lở!"

 

Tuyên Trân Châu cất chỗ bánh còn , xót hết cả ruột.

 

"Thím hai, thím với chú hai tính toán chi li thế cũng tích cóp núi vàng núi bạc!"

 

Đường Niệm Niệm thẳng, thím còn chẳng bằng đứa em họ, ít nhất đồ ăn cũng bụng .

 

Chú thím nhịn ăn nhịn mặc, đồ bụng khác, để gì chứ?

 

"Phụt!"

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đường Đan Đan bịt miệng , chị hai oai phong quá!

 

Vợ chồng Đường Mãn Ngân ngượng chín mặt, mắng vài câu nhưng dám.

 

Đường Niệm Niệm bây giờ là họ thể đắc tội, là tâm phúc của xưởng trưởng Võ đấy.

 

"Trẻ con cái gì, tao với chú mày tính toán thì đến cơm cũng mà ăn!"

 

Tuyên Trân Châu hậm hực cãi một câu, bà thấy sai.

 

Người trong xưởng chẳng đều dựa biếu xén chạy chọt quan hệ mới lên chính thức , lãnh đạo lợi lộc gì thì chuyện đến lượt ?

 

"Thím hai đừng nghĩ chuyện lên chính thức ở xưởng đó nữa, nhưng thím thể sang xưởng khác công nhân chính thức."

 

Đường Niệm Niệm dậy. Cô Tuyên Trân Châu than vãn ít, hiểu rõ tình hình xưởng tất, chủ nghĩa quen cực kỳ nghiêm trọng, cơ bản đều là dây mơ rễ má với , Tuyên Trân Châu là ngoài khó lên chính thức.

 

Hơn nữa xưởng tất dù lên chính thức thì lương tháng cũng chỉ 32.5 đồng, chẳng tiền đồ gì mấy.

 

một con đường thênh thang hơn cho thím hai.

 

"Niệm Niệm, xưởng nào tuyển chính thức thế? Bạn học cháu quen xưởng tất Lệ Vân ?"

 

Tuyên Trân Châu kích động c.h.ế.t. Chu Thành hai xưởng tất, ngoài xưởng tất Lệ Vân thì còn là xưởng tất Hồng Tú bà đang .

 

"Đến lúc đó hẵng , thím cứ ở Hồng Tú , cơ hội chỉ dành cho chuẩn ."

 

Đường Niệm Niệm vẻ cao thâm khó đoán, còn bồi thêm một câu triết lý, lập tức khiến Tuyên Trân Châu kích động hơn cả tiêm m.á.u gà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-56-thuoc-tri-benh-lao-phoi.html.]

"Niệm Niệm cháu yên tâm, thím nhất định sẽ , rèn luyện kỹ thuật thật giỏi, để cháu thất vọng!"

 

Vẻ mặt Tuyên Trân Châu kiên định hơn cả tuyên thệ nhậm chức. Bà đinh ninh rằng công việc chính thức cháu gái chắc chắn là ở xưởng Lệ Vân. Bà sang đó nhất định thể mất mặt cháu gái, kỹ thuật cứng để cháu gái nở mày nở mặt.

 

"Vâng!"

 

Đường Niệm Niệm vỗ mạnh vai thím hai, ánh mắt đầy kỳ vọng.

 

Tuyên Trân Châu lúc chẳng khác nào kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ, dù Đường Niệm Niệm bảo bà nhảy sông ngay bây giờ bà cũng chút do dự, dũng tiến lên.

 

Đường Đan Đan trợn tròn mắt, miệng há hốc. Chị hai lợi hại thật, chị hai chính là thần tượng của cô bé!

 

Duy nhất!

 

Đường Niệm Niệm đến nhà khách, Đường Mãn Ngân đưa cô , còn xem phòng. Phòng ở tầng hai, thư ký Lý đặt phòng đơn, điều kiện , Đường Mãn Ngân phen ngưỡng mộ.

 

Cả đời ông ở phòng thế bao giờ.

 

"Niệm Niệm, tối ngủ cháu nhớ đóng chặt cửa sổ, chặn ghế cửa, ai gõ cửa cũng đừng mở..."

 

Đường Mãn Ngân lải nhải dặn dò, Đường Niệm Niệm thì gật đầu liên tục. Tuy chú hai lời thừa thãi nhưng là lòng , cô nhận.

 

Cuối cùng cũng tiễn ông chú nhiều về, Đường Niệm Niệm nhảy qua cửa sổ, đạp xe đến nhà ông cụ ở chợ đen.

 

Bây giờ là 8 giờ, đường yên tĩnh, lác đác vài đường rảo bước vội vã.

 

Đường Niệm Niệm lấy cái sọt từ trong gian , bỏ năm sáu cân thịt lợn rừng, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái.

 

Ông cụ sống trong một căn nhà độc lập, sân nhỏ nhưng yên tĩnh.

 

Rất nhanh cửa mở, ông cụ thấy cô, ánh mắt vui mừng, vội mời cô .

 

Dẫn Đường Niệm Niệm phòng khách, một bà cụ mảnh mai giản dị pha mời cô, mỉm hiền hậu. Còn hai đứa trẻ, một nam một nữ, bé trai tầm bốn năm tuổi, bé gái sáu bảy tuổi, trông xinh xắn, nghiêng đầu tò mò khách.

 

Đồ đạc trong nhà ít, còn cũ nát nhưng lau chùi sạch sẽ. Hai ông bà và bọn trẻ tuy gầy nhưng sắc mặt cũng tệ lắm.

 

"Cô nương, ngon, cô uống tạm nhé."

 

Bà cụ áy náy . Trong nhà giờ chẳng còn ngon, chút vụn là bà vét từ đáy lọ .

 

"Ngon lắm ạ."

 

Đường Niệm Niệm uống cạn một chén, đúng là khát nước thật. Cô hỏi ông cụ: "Lần ông bảo đồ , đổi lấy gì ạ?"

 

"Muốn đổi ít thịt và đồ tẩm bổ, nếu kiếm t.h.u.ố.c trị bệnh lao phổi thì càng , thì thôi."

 

Ông cụ dứt lời, từ căn phòng bên trái truyền tiếng đàn ông ho khù khụ.

 

"Là con trai , nó lao phổi. Cô nương yên tâm, nó ăn uống riêng biệt hết." Bà cụ giải thích.

 

Đường Niệm Niệm cũng để ý. Cô uống linh tuyền, thêm cơ thể cải tạo bởi dị năng thời mạt thế, virus thông thường cô, chút vi khuẩn lao phổi chẳng đáng sợ.

 

"Đồ tẩm bổ thành vấn đề, t.h.u.ố.c cũng thể kiếm nhưng phiền phức. Cháu xem đồ của ông ."

 

Đường Niệm Niệm đồng ý ngay, rõ gốc gác hai ông bà thế nào, cô cẩn thận một chút.

 

Thời t.h.u.ố.c lao phổi quý, bệnh viện huyện nhỏ thường mua , kể cả thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải cũng quan hệ mới kiếm .

 

thể tỏ quá dễ dàng.

 

Thực trong gian của cô t.h.u.ố.c trị lao, vài chục năm nữa t.h.u.ố.c phổ biến, tiền là mua .

 

" dẫn cô xem."

 

Hai ông bà vô cùng kích động. Điều họ lo nhất là con trai, bệnh tình ngày càng nặng, họ sợ sẽ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nếu cô gái kiếm thuốc, họ giao hết gia sản cho cô cũng tiếc.

 

Đồ vật quý giá đến cũng bằng mạng sống của con trai.

 

 

Loading...