Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 65: Thẩm Kiêu: Của anh chính là của Niệm Niệm
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:14:11
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được."
Thẩm Kiêu vui vẻ đồng ý. Dù Niệm Niệm vẫn đủ tuổi đăng ký kết hôn, đợi hai năm nữa tính.
Anh nhét tấm thẻ lương túi Đường Niệm Niệm. Lúc rõ , kiếm tiền đều đưa cho Niệm Niệm, giờ đến để thực hiện lời hứa.
Đường Niệm Niệm mở sổ tiết kiệm , vốn tưởng chỉ vài trăm đồng là kịch kim, ngờ trong đó hơn một vạn hai ngàn đồng.
"Anh cướp ngân hàng ?"
Đường Niệm Niệm buột miệng thốt lên. Tên mới hai mươi tuổi, lính nhiều lắm cũng chỉ ba bốn năm, thể mức lương cao như ?
"Còn tiền thưởng nhiệm vụ nữa. Ở Thượng Hải còn ít đồ, đến lúc đó đưa em xem."
Thẩm Kiêu lộ hàm răng trắng bóng. Niệm Niệm từ nhỏ thích mấy viên bi thủy tinh lấp lánh, còn cả mấy cái kẹp tóc sáng choang. Thứ kiếm chắc chắn bi thủy tinh, mà là các loại đá quý và châu báu, đều là chiến lợi phẩm tìm khi nhiệm vụ, cũng nộp lên mà giấu hết cho Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm mắt sáng lên, bật thốt: "Đá quý hả?"
Trong gian của cô cũng sưu tập nhiều đá quý đủ màu sắc lấp lánh. Ở mạt thế mấy thứ chẳng đáng giá, mấy gói mì tôm là đổi một viên kim cương mười carat. Cô gian, thức ăn sung túc nên đổi nhiều đá quý.
Trong mắt khác, mấy viên đá quý chỉ mã chứ chẳng ăn , còn thấy cô ngốc, nhưng cô thích là .
Không tại , thấy mấy viên đá quý lấp lánh cô liền vui vẻ chịu . Điểm cô và nguyên chủ giống , đều thích đồ lấp lánh.
gu thẩm mỹ của cô chắc chắn cao hơn nguyên chủ. Mấy thứ trong hộp bánh quy bảo bối của nguyên chủ đều quê một cục, so với bảo bối trong gian của cô thì kém xa.
"Không chỉ thế, còn ngọc lục bảo, đá mắt mèo, hồng ngọc, ngọc bích, các loại phỉ thúy và kim cương, đều sáng."
Giọng Thẩm Kiêu trầm khàn êm tai, khàn khàn, "cuốn", giống như âm thanh vòm . Hơn nữa còn giọng địa phương Chư Thành chuẩn.
Đường Niệm Niệm mắt sáng rực lên, là thứ cô thích a.
Thật thấy đống đồ lấp lánh đó ngay bây giờ, nhưng cô vẫn giữ vẻ rụt rè, mặt lạnh lùng từ chối: "Đồ của thì liên quan gì tới !"
Cô còn trả sổ tiết kiệm cho Thẩm Kiêu.
Cô là đứa con gái ngu ngốc đ.á.n.h mất bản chỉ vì chút đồ vật, càng kẻ mù quáng vì tình.
Bên tai vang lên tiếng khẽ, cuốn sổ tiết kiệm nhét túi cô. Thẩm Kiêu cúi đầu, phả nóng tai cô: "Của chính là của em, Niệm Niệm!"
Mặt Đường Niệm Niệm nóng bừng, tim đập nhanh liên hồi. C.h.ế.t mất thôi, tên mà giỏi tán tỉnh thế !
Giọng như thế, mặt mũi trai như thế, dáng chuẩn, tiền còn điều...
Một cực phẩm như tự dâng đến tận cửa, cô mà còn từ chối nữa thì đúng là quá vô nhân đạo!
"Vậy giữ hộ !"
Đường Niệm Niệm thu sổ tiết kiệm, móc từ trong túi một nắm tiền, cũng chẳng thèm đếm, đưa cho Thẩm Kiêu.
"Tiền tiêu vặt của đây."
Nhận của một vạn hai, đưa trăm đồng tiền tiêu vặt là quá hợp lý, cô keo kiệt.
Thẩm Kiêu . Từ khi gặp Đường Niệm Niệm, bao nhiêu . Nếu đồng đội trong đơn vị mà thấy, chắc chắn lồi cả mắt , thậm chí nghi ngờ mù, tin những gì thấy là sự thật.
Tảng băng vạn năm thể tan chảy chứ?
Thẩm Kiêu từ chối tiền tiêu vặt, đây là Niệm Niệm cho mà. Anh trịnh trọng cất túi, đó tự nhiên nắm lấy tay cô gái bên cạnh, y như hồi còn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-65-tham-kieu-cua-anh-chinh-la-cua-niem-niem.html.]
Đường Niệm Niệm cũng từ chối, chỉ nắm tay một chút thôi mà, hơn nữa cô hề phản cảm với sự đụng chạm của Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu lái xe đến, đỗ xa một chút. Đó là xe của Huyện đội, một chiếc xe Jeep cũ.
"Anh đưa em nhà khách, cũng ở đó."
Thẩm Kiêu khởi động xe. Từ khi đến Chư Thành, đều ở tại nhà khách của Huyện đội.
"Anh ở công an ?"
Đường Niệm Niệm chút tò mò về cuộc sống mấy năm nay của . Từ 5 năm khi đón về Bắc Kinh, cô còn tin tức gì về tên nữa.
"Không , ở quân khu Thượng Hải, đôi khi sẽ phối hợp với công an điều tra án."
"Vậy bao giờ về Thượng Hải?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Ba ngày nữa. Em Thượng Hải chơi ?"
Thẩm Kiêu chút mong chờ. Anh đưa Niệm Niệm xem căn nhà tự tay bài trí, từng chút một đều theo sở thích của Niệm Niệm.
Anh Niệm Niệm con ruột của nhà họ Đường. Cha cô là Thượng Hải. Mấy năm nay điều tra đôi chút, cha ruột của Niệm Niệm cũng họ Đường. Nhà họ Đường giải phóng thể xếp top 10 ở Thượng Hải.
Nhà họ Đường kinh doanh xưởng dệt và xưởng in nhuộm, cổ phần trong ngân hàng, tài sản cực lớn. Tuy nhiên ít con cháu nhà họ Đường nước ngoài. Cha của Đường Niệm Niệm là con vợ lẽ, đẻ sủng ái nên chia ít tài sản.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mười bảy năm , thời cuộc rối ren, cha Đường Niệm Niệm liên lụy, buộc bỏ chạy sang bờ bên đại dương. khi đó Đường Niệm Niệm mới chào đời, lúc ai cũng đường sẽ xảy chuyện gì, họ dám mang con gái nhỏ mạo hiểm nên gửi gắm Đường Niệm Niệm cho cụ Đường Thanh Sơn.
Thẩm Kiêu chỉ điều tra đến đó. Cha ruột của Đường Niệm Niệm sống c.h.ế.t, hiện tại vẫn tra .
Đường Niệm Niệm vẫn tò mò về Thượng Hải hiện tại. Kiếp cô từng sống ở Thượng Hải, cũng Thượng Hải bây giờ trông như thế nào.
"Thời gian em rảnh, em sẽ tìm ."
Đường Niệm Niệm chút tiếc nuối, nhưng cô còn thi sát hạch ở xưởng máy kéo và xưởng máy nông nghiệp, còn vụ máy dệt tất nữa. Kiếm tiền quan trọng hơn, chuyện phong hoa tuyết nguyệt để hãy tính.
"Được."
Thẩm Kiêu cũng thất vọng. Ba ngày nữa về đơn vị, chắc phái nhiệm vụ. Trước đó gạt bỏ nhiệm vụ đang dở để tới Chư Thành, cũng tại linh cảm mãnh liệt rằng nếu tới Chư Thành, sẽ hối hận.
May mà tới, nếu Niệm Niệm gặp tên tội phạm g.i.ế.c biến thái , hậu quả dám nghĩ tới.
Trở về nhận nhiều nhiệm vụ hơn, rốt cuộc giờ là vợ, chắc chắn kiếm nhiều tiền, thể để Niệm Niệm chịu thiệt thòi.
"Anh về đó, họ đối xử với ?"
Giọng Đường Niệm Niệm quan tâm. Cô vẫn còn nhớ tình cảnh đầu tiên thấy Thẩm Kiêu.
Ông nội dẫn cô lên núi săn, đuổi theo một con mang, bất tri bất giác hai ông cháu sâu trong núi. Ông cụ vốn định rút lui thì phát hiện Thẩm Kiêu đang bò mặt đất.
Một cục than đen lùn gầy, mặt mũi lem luốc, chỉ đôi mắt là sáng quắc, treo vài mảnh vải rách nát, gần như trần truồng, tóc dài thượt như rừng nhỏ.
Lúc đó Thẩm Kiêu , nhưng thích chuyện, động một chút là tru lên như sói, chạy trốn cũng nhanh như sói, chỉ điều tình trạng lúc đó lắm, vết thú cào nhiễm trùng.
Hai ông cháu đưa Thẩm Kiêu về nhà, xử lý vết thương cho . kháng cự con , chỉ khi Đường Niệm Niệm gần mới nhe răng, nhưng cũng chẳng thiện lắm.
Sau đó Thẩm Kiêu chuồng bò sống. Lúc chuồng bò năm sáu ông lão, lai lịch đều bí ẩn. Họ đối xử với Thẩm Kiêu , còn dạy chữ nghĩa và lễ nghi. Rất nhanh Thẩm Kiêu còn bò như sói nữa, chuyện cũng lưu loát.
chơi với đám trẻ con trong thôn, chỉ chơi với Đường Niệm Niệm. Anh còn kể sống trong núi, vứt bỏ núi Chư Thành, một cặp sói hoang nhận nuôi. Khi hai ông cháu gặp núi thì cha sói của đều qua đời, bầy sói bài xích, nhiều đều tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t.
Lại qua vài năm, từ Bắc Kinh tới đón Thẩm Kiêu , đó thì bặt vô âm tín.
"Cũng bình thường. Anh đối với họ cũng ."
Vẻ mặt Thẩm Kiêu nhàn nhạt, như đang chuyện của dưng.