Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 68: Bác gái nhà ăn tay run như bị Parkinson

Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:58:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bất kể phòng ốc lớn cỡ nào, cho dù là biệt thự, cuối cùng cũng sẽ Đường Niệm Niệm bày bừa đến lộn xộn, giống một đồng nghiệp của cô, nhà chỉ 60 mét vuông mà sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, một chút cũng chật chội, rõ ràng đồ đạc cũng ít.

 

Trong gian cũng , đồ đạc của cô chất đống lộn xộn, cô cũng lười sửa sang , dù tìm cái gì cũng đều tìm , ảnh hưởng đến việc sử dụng.

 

Thẩm Kiêu là khả năng thực thi cực mạnh. Đã quy hoạch, liền khỏi gian, thu mua đồ vật, còn hỏi mượn Đường Niệm Niệm một chiếc xe tải.

 

Về phần biển xe Thẩm Kiêu sẽ tự giải quyết, biện pháp.

 

Đường Niệm Niệm liền quản nữa, hai rừng cây nhỏ, cô trực tiếp lấy một chiếc xe tải, hẹn 8 giờ tối gặp cũng tại chỗ .

 

Sau khi tách , mỗi việc của . Đường Niệm Niệm đến xưởng máy nông nghiệp báo danh, thời gian thi sát hạch tách biệt với xưởng máy kéo một ngày.

 

Mọi việc xong xuôi, Đường Niệm Niệm một chuyến đến trường học. Lần cô bảo Lục Cân tìm tài liệu học tập, thế nào .

 

Cô đến nơi vặn là giờ cơm trưa. Một đám học sinh chạy như xung phong tới nhà ăn, Đường Niệm Niệm thấy Đường Lục Cân đang nhanh chậm ở cuối cùng.

 

Người phía đều chạy hết , Đường Lục Cân vẫn cứ chậm rì rì tới, bởi vì cô bé chỉ mua món chay, hơn nữa nếu cuối cùng, dì ở nhà ăn sẽ múc hết chỗ món chay còn thừa cho cô bé. Lúc vận khí , trả tiền một phần thể lượng thức ăn của hai phần.

 

"Ăn cơm tích cực, đầu óc vấn đề!"

 

Đường Niệm Niệm túm lấy liền chạy, từng thấy ai ăn cơm mà thiếu tích cực như thế, chịu tội.

 

"Chị hai..."

 

Đường Lục Cân còn kịp phản ứng kéo chạy tới cửa nhà ăn.

 

"Em hàng bên , chị hàng , nhanh lên!"

 

Đường Niệm Niệm chỉ huy em họ xếp hàng, cô chọn đều là những hàng ngắn nhất.

 

"Dạ!"

 

Đường Lục Cân ngơ ngác, ngoan ngoãn xếp hàng. Tuy rằng cô bé thể ăn đồ chay, nhưng đây là đầu tiên chị hai tới trường cô bé ăn cơm, chắc chắn gọi món mặn. Vừa mười đồng chị hai cho vẫn tiêu đến.

 

Bên phía Đường Niệm Niệm đến lượt, cô lớn tiếng : "Hai phần thịt kho tàu, ba miếng sườn cốt lết lớn, một phần cá hố kho, thêm một phần cải trắng, một cân rưỡi cơm."

 

Dì phụ trách múc cơm và các bạn học xung quanh đều đến ngây , tưởng Đường Niệm Niệm đang đùa.

 

"Phần cho hai ."

 

Đường Niệm Niệm đưa tay cửa sổ trả tiền cùng phiếu gạo phiếu thịt. Nhà ăn trường học ngoài phiếu cơm và phiếu ăn của trường thì cũng thể dùng tiền mặt và phiếu gạo.

 

Dì nhà ăn nhận tiền và phiếu, nhanh nhẹn múc thức ăn cho cô.

 

cái tay như Parkinson , cứ run rẩy a run rẩy, run mãi ngừng.

 

"Dì ơi, dì mà run nữa là thịt rớt hết đấy!"

 

Đường Niệm Niệm lạnh giọng nhắc nhở.

 

Run một hai cái thì thôi , nhưng bà dì vốn dĩ múc một muỗng thịt, ít nhất bảy tám miếng, run một cái rớt hai miếng, giờ trong muỗng chỉ còn ba miếng thịt.

 

Lương tâm để ?

 

"Phụt!"

 

Các bạn học bên cạnh đều phì . Cô bạn nữ xinh học lớp nào, từng gặp, thật thú vị.

 

Bà dì chút thẹn quá hóa giận, cái muỗng gõ khay thùng thùng vang, múc cho Đường Niệm Niệm hai phần thịt nhưng chỉ lượng thịt của một phần, cá hố kho cũng , sườn cốt lết thì chọn miếng nhỏ nhất.

 

"Bà nội ơi, bà còn giỏi lột da hơn cả địa chủ trong thôn cháu đấy. Run vài cái đồ ăn chẳng còn, cháu đến nước canh cũng húp nổi!"

 

Đường Niệm Niệm lập tức thăng vai vế cho bà dì , ai bảo mụ đàn bà , cô thì bao giờ chịu thiệt.

 

"Mày gọi tao là gì? Mắt mày ? Bà đây mới 40!"

 

Bà dì vung cái muỗng lên định dạy dỗ con nha đầu c.h.ế.t tiệt mắt , nhưng cách cửa sổ, căn bản gõ tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-68-bac-gai-nha-an-tay-run-nhu-bi-parkinson.html.]

"Bà nội, cụ cố nhà cháu 80 tuổi tay cũng run lợi hại như bà , gọi bà là bà nội chẳng lẽ gọi là chị gái?"

 

Đường Niệm Niệm chẳng sợ, cô là giai cấp công nhân một tháng lãnh 98 đồng, sợ cái quái gì!

 

Các bạn học bên cạnh đều c.h.ế.t. Bà dì béo biệt danh là "Dương lột da", họ Dương, còn giỏi bóc lột hơn cả Chu Bái Bì trong truyện. Mỗi múc đồ ăn đều run rớt một nửa, các bạn học giận mà dám gì, bởi vì Dương lột da là dì của vợ hiệu trưởng.

 

"Bà đây đ.á.n.h c.h.ế.t con nha đầu c.h.ế.t tiệt hươu vượn . Tao cực khổ múc cơm cho chúng mày, mày cư nhiên dám đặt điều bố trí tao, bà đây là ai hả?"

 

Thịt mỡ bà dì béo tức đến run lên, ánh mắt sắc như dao. Các nhân viên nhà ăn khác giả bộ khuyên vài câu thôi quản nữa. Người dì của vợ hiệu trưởng cáo mượn oai hùm, ở nhà ăn còn uy phong hơn cả chủ nhiệm, bọn họ ước gì sự tình lớn chuyện, mừng rỡ xem náo nhiệt.

 

"Không , thế bà cháu là ai ?"

 

Đường Niệm Niệm thành thật lắc đầu, còn nghiêm túc hỏi một câu.

 

"Mày là ai?"

 

Uy phong của mụ béo yếu chút, chút nắm chắc địa vị của Đường Niệm Niệm, chỗ dựa lớn gì chăng?

 

Đường Niệm Niệm hài lòng, thì dễ .

 

Cô đưa tay cửa sổ, trực tiếp giật lấy cái muỗng của mụ béo, tự múc thêm mấy muỗng thịt đầy, động tác nhanh chóng lưu loát. Mụ béo còn kịp phản ứng thấy Đường Niệm Niệm : "Cháu là cô nội của bà!"

 

Mụ béo vung cái muỗng định lao ngoài dạy dỗ , con nha đầu c.h.ế.t tiệt sống c.h.ế.t, hôm nay bà dạy nó cách .

 

Đường Niệm Niệm hiệu bằng mắt cho Đường Lục Cân. Đường Lục Cân phản ứng nhanh, co giò chạy biến, một chạy khỏi nhà ăn. Đường Niệm Niệm bưng hộp cơm nhẹ nhàng ở phía .

 

Từ nhà ăn còn vọng tiếng gầm gừ của mụ béo, cùng với tiếng vang của các bạn học.

 

"Chị hai, gan chị lớn thật đấy!"

 

Đường Lục Cân đầy bất đắc dĩ, chị hai quá nghịch ngợm, đến Dương lột da mà cũng dám dạy dỗ.

 

Có điều Dương lột da quả thật quá đáng, cắt xén thức ăn của học sinh, bản thì ăn như heo. Giáo viên và học sinh trong trường đều bất mãn với mụ nhưng , ai bảo là dì của vợ hiệu trưởng.

 

"Bà địa vị gì?"

 

Đường Niệm Niệm dẫn Lục Cân hoa viên trường học. Trước cô từng học ở đây nên nắm rõ trường học như lòng bàn tay.

 

Có điều hiệu trưởng thời cô học hiện tại.

 

"Em gái của vợ hiệu trưởng."

 

Hai chị em tìm một bậc thang sạch sẽ, xuống ăn cơm. Đường Niệm Niệm múc đầy ắp hai hộp đồ ăn, thêm hai hộp cơm, hộp cơm trong gian của cô nhiều.

 

"Ăn cơm!"

 

Đường Niệm Niệm bày hộp cơm xuống đất, lấy thìa xúc ăn.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

"Chị hai, chị mang nhiều hộp cơm thế?"

 

Đường Lục Cân tinh ý, dễ lừa như Cửu Cân.

 

"Cố ý tới chỗ em ăn cơm, đương nhiên mang hộp cơm. Chị hiện tại là công nhân chính thức của xưởng máy móc, mỗi tháng lương 98 đồng. Về em đừng mua đồ chay nữa, điều kiện nhà hiện tại cần thiết ăn món mặn!"

 

Giọng điệu Đường Niệm Niệm ấm áp hơn ít. Trước cô coi lạ, đối với nhà họ Đường tuy ấn tượng nhưng chỉ vì báo ân cho nguyên chủ mà thôi. Hiện tại thì khác, nhà họ Đường chính là của cô.

 

"Khụ khụ..."

 

Đường Lục Cân kinh ngạc đến mức sặc cơm, ho đến đỏ cả mặt.

 

Đường Niệm Niệm vỗ mạnh lưng cô bé mấy cái, Đường Lục Cân suýt thì tắt thở: "Khụ khụ... Chị hai đừng vỗ nữa!"

 

Lại để chị hai vỗ tiếp thì mạng nhỏ của cô bé cũng tong.

 

"Uống nước !"

 

Đường Niệm Niệm lấy từ trong gùi một bình nước, bên trong pha chút linh tuyền. Về cô sẽ điều dưỡng thể cho tất cả nhà họ Đường.

 

Kiếp nhà họ Đường đều cô liên lụy mới rơi kết cục cửa nát nhà tan bi t.h.ả.m như .

 

Nghĩ đến tao ngộ kiếp của Đường Lục Cân, ánh mắt Đường Niệm Niệm lạnh vài phần.

Loading...