Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 89: Không phải làm bộ làm tịch, mà là ngầu thật sự

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:45:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Niệm Niệm, là chú đúng, việc gì chú sẽ thương lượng với cháu . Lô linh kiện vất vả cho cháu , chú thưởng thêm cho cháu một trăm đồng, tháng phát cùng lương."

 

Xưởng trưởng Võ nghĩ thông suốt nên cũng giận, ngược còn lời ý . Ông hiểu rõ, cần lôi kéo Đường Niệm Niệm thì ông mới cơ hội thăng chức. Ông cái ghế xưởng trưởng Hồng Tinh mười năm , nếu gì bất ngờ thì sẽ đến lúc về hưu. Vốn ông cam chịu phận, nhưng Đường Niệm Niệm xuất hiện ngang trời mang đến cho ông hy vọng. Trái tim nguội lạnh của ông bùng cháy sức sống, ông già, ông còn thể cống hiến cho đất nước 500 năm nữa!

 

"Vâng!"

 

Giọng Đường Niệm Niệm nhàn nhạt. Cô thấy đang bộ tịch. Người bản lĩnh mà vẻ thì là ngu, còn bản lĩnh thực sự mà vẻ thì gọi là khí phách, khác chỉ thể tâm phục khẩu phục. Không phục cũng chẳng , cô nhất thiết hợp tác với xưởng Hồng Tinh, còn xưởng Tiền Tiến, còn thể Thượng Hải, bao nhiêu nhà máy cả nước chắc chắn sẽ tranh hợp tác với cô.

 

Xưởng trưởng Võ thở phào, Tiểu Đường giận là . Cái cục vàng ông cung phụng như Bồ Tát, tuyệt đối đắc tội.

 

"7 giờ tối cháu lái xe đến lấy linh kiện, chú Võ cho để ở cổng xưởng nhé." Đường Niệm Niệm dặn dò. Thẩm Kiêu kiếm cái biển xe, xe tải của cô thể quang minh chính đại lái đường.

 

"Được!"

 

Xưởng trưởng Võ vui vẻ mặt, đích sắp xếp.

 

Đường Niệm Niệm vơ vét hết báo chí trong văn phòng, lát nữa mang cho ông Chương ở chuồng bò, đến chỗ chú Đường Mãn Ngân.

 

Tuyên Trân Châu đang nấu cơm, mùi thịt kho tàu thơm nức mũi bay , khiến ngoài hành lang chảy cả nước miếng. Giờ đang là giờ cơm, ngoài hành lang nhiều đang nấu nướng, cũng bưng bát ăn, ai cũng ngửi thấy mùi thịt nhà họ Đường.

 

"Mãn Ngân, nhà ông ăn thịt đấy ?"

 

Người phụ nữ hỏi câu giọng đầy ghen tị. Chồng bà là công nhân chính thức mà một tháng cũng chỉ ăn một hai bữa thịt, vợ chồng Đường Mãn Ngân đều là công nhân tạm thời mà cứ dăm bữa nửa tháng ăn thịt, tức c.h.ế.t .

 

"Cháu gái mang thịt ở quê lên đấy."

 

Đường Mãn Ngân ha hả giải thích. Đối mặt với đám công nhân chính thức , giờ ông tự tin hơn hẳn, còn khúm núm như . Cháu gái ông là công nhân chính thức lương 98 đồng, ông còn thể chuyển chính thức, việc gì ông luồn cúi đám ?

 

"Cháu gái ông ngày nào cũng thế? Nó cái gì ?"

 

Mọi đều cháu gái Đường Mãn Ngân thành công nhân chính thức, còn phân phòng riêng, là xưởng trưởng ưu ái, nhưng chẳng ai Đường Niệm Niệm gì, càng mức lương 98 đồng, nếu cả cái xưởng náo loạn .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Công việc của nó khá đặc thù, cũng hiểu lắm, dù cũng chịu sự lãnh đạo trực tiếp của xưởng trưởng."

 

Đường Mãn Ngân trả lời lấp liếm. Những khác đương nhiên hài lòng, còn định hỏi thêm thì thấy Đường Niệm Niệm về.

 

Mấy bà cô mắt sáng lên, nhiệt tình vây quanh.

 

"Niệm Niệm về đấy , ăn cơm ? Thím Hai cháu đang kho thịt đấy!"

 

Đường Niệm Niệm gật đầu coi như chào hỏi. Cô chẳng quen ai trong , cũng chẳng quen.

 

"Niệm Niệm cháu công việc gì thế? Chú Hai cháu bảo là xưởng trưởng trực tiếp lãnh đạo, cháu là thư ký ?" Có hỏi.

 

"Không ."

 

Đường Niệm Niệm lạnh mặt nhà. Mấy bà cô vẻ mặt sượng sùng, ngờ con bé chẳng nể mặt ai, giá lớn quá.

 

"Con bé Niệm nhà tính khí nó thế đấy, đều do bố chiều quá mà ."

 

Đường Mãn Ngân vội vàng giảng hòa. Sắc mặt mấy bà cô mới đỡ hơn chút, nhưng ý định giới thiệu Đường Niệm Niệm cho họ hàng cũng nhạt ít nhiều. Tuy là công nhân chính thức, xinh , nhưng cái tính khí khó ưa thì đàn ông nào chịu nổi? Cưới Đường Niệm Niệm về chẳng khác gì rước Thái hậu nương nương, nhà cửa yên .

 

"Bác Đường , con bé Niệm mười bảy nhỉ? Chưa đối tượng đúng ? đứa cháu trai ở xưởng máy kéo, tướng mạo tuấn tú, là học sinh cấp ba, gia cảnh cũng khá lắm..."

 

vẫn từ bỏ, vì mắt của cháu trai bà cao lắm, đòi xinh, đòi công việc chính thức, học thức, Đường Niệm Niệm đáp ứng đủ cả ba điều kiện .

 

Đường Mãn Ngân vội cắt ngang: "Niệm Niệm còn nhỏ, chuyện tìm đối tượng vội."

 

"Mười bảy nhỏ , mười bảy đẻ lứa đầu . Hay là cho chúng nó gặp mặt cái?" Người đàn bà buông tha. Cô gái thỏa mãn ba điều kiện của thằng cháu bà quá hiếm, khó khăn lắm mới gặp một , bà nắm chặt lấy.

 

"Mãn Ngân bưng thức ăn , Đan Đan ăn cơm thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-89-khong-phai-lam-bo-lam-tich-ma-la-ngau-that-su.html.]

 

Tuyên Trân Châu đưa một bát thịt kho tàu thơm phức, cửa cầu thang gọi với lên gác. Một loạt hành động của bà cắt ngang đàn bà . Đợi bà phản ứng thì nhà họ Đường đóng cửa ăn cơm.

 

"Tưởng ngon lắm chắc, hừ!"

 

Người đàn bà hừ một tiếng, hậm hực về nhà.

 

Trên bàn cơm nhà Đường Mãn Ngân hôm nay thịnh soạn hiếm thấy, một bát tô thịt kho tàu, hẹ xào trứng gà, ốc xào và rau xanh xào.

 

Rau, ốc, thịt, trứng đều là Đường Niệm Niệm mang đến. Rau trong gian mọc nhanh ăn xuể, trứng gà cũng nhiều, ốc thì do Cửu Cân bắt, ở nhà còn cả một thùng to.

 

"Mai ghé qua trường đưa ít thịt cho Đông Cường." Tuyên Trân Châu .

 

"Luộc thêm mấy quả trứng nữa."

 

Đường Mãn Ngân cũng xót con trai. Từ lúc học nội trú, con trai nào về cũng gầy rộc , quần áo mặc rộng thùng thình mà xót xa.

 

"Niệm Niệm, cháu thật sự tìm đối tượng ?"

 

Đường Mãn Ngân quan tâm đến vấn đề cá nhân của cháu gái. Lần ông gọi điện lên nhờ tìm mối con nhà cán bộ ưu tú, ông khó xử quá. Ông chỉ là công nhân tạm thời quèn, cơ hội quen gia đình cán bộ? nhiệm vụ giao ông cố hết sức thành. May mà qua bao công sức ngóng, cuối cùng cũng chút manh mối, ông ý kiến của cháu gái.

 

"Cháu yêu ."

 

Đường Niệm Niệm thốt một câu kinh .

 

"Khụ khụ..."

 

Vợ chồng Đường Mãn Ngân kinh ngạc đến mức sặc cơm khí quản, ho đỏ mặt tía tai, uống một cốc nước mới thuận khí.

 

"Niệm Niệm, cháu tìm đối tượng bao giờ thế? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở ? Bố gì?"

 

Đường Mãn Ngân hỏi dồn dập y hệt bà cụ Đường.

 

"Cán bộ quân đội, lương một trăm ba mươi đồng."

 

Đường Niệm Niệm c.ắ.n một miếng thịt to, má phồng lên, chuyện rõ chữ, nhưng ảnh hưởng đến sự chấn động to lớn đối với hai vợ chồng. Đường Mãn Ngân và Tuyên Trân Châu há hốc mồm, mắt trợn tròn, cứng đờ như tượng gỗ. Bên tai văng vẳng lời Đường Niệm Niệm : Lương một trăm ba mươi đồng, cán bộ quân đội, thế ít nhất cũng là Trung đoàn trưởng chứ chẳng chơi?

 

"Chị Hai, rể trai ?"

 

Mối quan tâm của Đường Đan Đan khác với bố . Cô bé thấy chị hai xinh thế thì nhất định tìm rể trai, tìm thì phí của giời lắm.

 

"Đẹp."

 

Đường Niệm Niệm gật đầu chắc nịch. Thẩm Kiêu ít nhất cũng trai hơn 99% đàn ông đời.

 

"Chị Hai, chị sinh cho em đứa cháu xinh nhất nhé, hi hi!"

 

Đường Đan Đan bắt đầu mơ mộng đến cảnh bế đứa cháu xinh dạo phố, chắc chắn sẽ vây quanh ngắm nghía.

 

"Ăn cơm cô!"

 

Tuyên Trân Châu gắp miếng thịt nhét miệng con gái, nôn nóng hỏi: "Niệm Niệm, đối tượng của cháu bao nhiêu tuổi ?"

 

Đã đến Trung đoàn trưởng, ít nhất cũng ba mươi mấy chứ nhỉ? Hơn con bé Niệm mười mấy tuổi, chênh lệch tuổi tác lớn quá.

 

"20 tuổi!"

 

"Khụ khụ khụ khụ..."

 

Hai vợ chồng nước thịt sặc khí quản, ho rung chuyển cả nhà.

 

 

Loading...