Xe ngựa đến Quốc Công phủ.
 
Không ngờ Lương Cảnh Nguyệt trở về còn sớm hơn cả .
 
"Mẫu , đây là nhân sâm phu quân đặc biệt nhờ  chồng ở quê tìm cho,  ăn để bồi bổ  thể."
 
Nghe thấy động tĩnh, nàng  đầu  về phía .
 
Dù Tống Đình An  coi trọng việc  mặt  , nhưng dù  cũng là hầu phủ, quà  mặt mà  chuẩn , đều trân quý hơn nhân sâm  của nàng.
 
Trong mắt Lương Cảnh Nguyệt thoáng lóe lên một tia ghen tỵ, nhưng ngay lập tức liền biến mất.
 
"Ồ, là    về ,   thấy hầu gia, chẳng lẽ đang ở bên tiểu  trong nhà,  thể rút  ?"
 
"Muội  ,   chứ   ,    thể quản giáo nổi một con hồ ly tinh chứ, ngươi nên học hỏi  ngươi nhiều một chút, giống như Lâm di nương , mẫu  để bà  quỳ bà  liền quỳ  dám  dậy, bảo bà  về phía đông liền  dám  về phía tây,  lời như một con ch-ó."
 
Nói xong, nàng   khúc khích, các nha  bà tử cũng theo đó mà .
 
Lâm di nương mà nàng   đến, chính là  , giờ đây  châm chọc như , chỉ  chứng minh rằng, dù   gả cao,  mặt nàng vẫn  thể  tùy ý ức hiếp.
 
Ta   gì, như là ngầm thừa nhận.
 
Lương Cảnh Nguyệt càng thêm phách lối:
 
"Muội     gì, chẳng lẽ   chạm đến chỗ đau  ?"
 
Sau đó nàng  sai nha  bưng một chén  nóng hổi, đặt  mặt :
 
"Muội  chớ trách, chén  , coi như là bồi tội nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thay-dich-ty-lam-chu-mau-hau-gia/chuong-5.html.]
 
"Đã là bồi tội,  thì  quỳ mà bồi!"
 
Ta  nhẹ.
 
Đến ,  sớm  muộn,  lúc  thấy Lương Cảnh Nguyệt mắng  mà  yêu thương nhất là hồ ly tinh.
 
Sắc mặt Lương Cảnh Nguyệt biến đổi, sự sợ hãi hiện rõ.
 
"Hầu... hầu gia, ngài... ngài   đến đây?"
 
"Ý ngươi là gì? Hôm nay là ngày phu nhân   mặt,   nên đến ?"
 
"Nếu   đến, còn  , đường đường là phu nhân Quốc Công,  là  tùy ý để cho trưởng nữ dạy bảo   ghen ghét, hà khắc với  thất."
 
Tống Đình An bảo vệ  ở phía .
 
   rõ,   bảo vệ   , mà là Vân nương.
 
Dù nàng  ở bên cạnh, Tống Đình An cũng  thể chịu đựng việc  khác ám chỉ sỉ nhục.
 
"Hầu gia, xem ngài  kìa, chỉ là mấy câu bông đùa của tỷ  với  mà thôi, Cảnh Nguyệt, còn  mau xin  Thư nhi ."
 
Đại phu nhân lập tức  dậy hòa giải.
 
Bà  giận mà  dám , Tống Đình An mang quân công  , mà giờ Quốc Công phủ chỉ là cái danh hão.
 
Lương Cảnh Nguyệt tức giận  ,  tình nguyện  một câu xin .
 
Ta cần gì chỉ một câu xin  , thứ   là để cho bọn họ thấy  Tống Đình An vì   mặt, như    ở trong phủ mới  thể sống  hơn một chút.