Ánh bình minh bắt đầu le lói ở phía chân trời, chiếu rọi lên bức tường thành  chịu đựng nhiều tổn thất  trận chiến đêm qua. Thành phố yên lặng,   tiếng kèn  reo hò mừng chiến thắng như  khi, mà chỉ  tiếng thở dài nhẹ nhõm của những chiến binh  chiến đấu đến tận cùng sức lực.
 
Ngọc Mai rảo bước qua những con phố nhỏ dẫn về phía khu chợ, nơi mà cô    sẽ sớm tụ tập. Mặc dù cơ thể  mệt mỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy một sự yên bình hiếm hoi trong tâm hồn. Trận chiến  qua , và ít nhất,   họ  thành công bảo vệ thành phố. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn  ngừng lo lắng cho những   ngã xuống, và những gì đang chờ đợi ở phía .
 
---
 
**Hoàng Long**   bức tường thành, mắt   xa xăm về phía chân trời. Không ai  gì, nhưng   tất cả   đều đang nghĩ về điều tương tự — trận chiến  chỉ là mở đầu cho những đợt tấn công tiếp theo.
 
"Chúng   mất quá nhiều ," **Thành Nam** , giọng  trầm xuống. "Nếu cứ tiếp tục như thế , sớm muộn gì cũng sẽ  ngày chúng   thể chống đỡ nổi."
 
Hoàng Long thở dài, gật đầu. " .  chúng    lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chiến đấu. Phải  cho thành phố  trở nên mạnh mẽ hơn,  chỉ bằng cách xây tường cao hơn mà còn bằng cách giúp   đoàn kết hơn."
 
Thành Nam im lặng một lúc,   về phía Hoàng Long. "Cậu nghĩ Ngọc Mai sẽ   điều đó chứ?"
 
Hoàng Long mỉm  nhẹ. "Cô    là chiến binh mạnh nhất, nhưng cô   thứ mà chúng  cần. Sự kiên nhẫn, lòng nhân hậu, và khả năng tạo  sự kết nối giữa  . Nếu  ai  thể giúp chúng  vượt qua thời kỳ , thì đó chính là cô ."
 
---
 
Khi Ngọc Mai bước  chợ, cô thấy    bắt đầu tụ tập . Những  dân, dẫu  mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng dựng  các gian hàng và chuẩn  cho một ngày mới. Không  sự hỗn loạn  sợ hãi, mà   đó là tinh thần vượt khó, một điều mà cô luôn cảm thấy tự hào về thành phố .
 
"Mai!" Một giọng  quen thuộc gọi lớn. Đó là **Phương Nghi**, cô gái trẻ phụ trách nhóm y tế của thành phố. Cô nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay Ngọc Mai, đôi mắt sáng ngời.
 
"Chị thấy ? Chúng    ! Thành phố vẫn  vững, và   đều an ."
 
Ngọc Mai mỉm , gật đầu. "Phải, nhưng chúng   thể chủ quan. Chúng  cần chuẩn  cho đợt tấn công tiếp theo. Lần  sẽ còn khó khăn hơn."
 
Phương Nghi thở dài, nhưng đôi mắt vẫn giữ sự kiên quyết. "Em .  với chị ở đây, em tin rằng chúng  sẽ vượt qua."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-11-sau-con-song-du.html.]
---
 
**Minh Triết** bước  chợ từ phía khác, tay cầm cuốn sách cổ mà  luôn mang theo bên . Anh  thức cả đêm để nghiên cứu về lũ quái vật, cố gắng tìm  cách tiêu diệt chúng nhanh hơn.
 
"Kế hoạch của  đêm qua  cứu chúng , Minh Triết," Ngọc Mai  khi  tiến  gần. " chúng  cần  nhiều hơn thế nữa. Chúng   thể chỉ dựa  chiến thuật tạm thời."
 
Minh Triết gật đầu, khuôn mặt  hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn  ngừng suy nghĩ. " đang tìm hiểu thêm về nguồn gốc của chúng. Có lẽ nếu chúng    từ  chúng đến, chúng   thể ngăn chặn chúng ngay từ đầu,  khi chúng tấn công."
 
Ngọc Mai trầm ngâm một lúc  . "Nếu  cách nào để giúp   hiểu rõ hơn về những gì chúng  đang đối mặt,  nghĩ thành phố  sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. Chúng   chỉ chiến đấu bằng vũ khí, mà còn bằng tri thức."
 
---
 
Những ngày  đó, cả thành phố dần hồi phục. Ngọc Mai tiếp tục  công việc của , chăm sóc vườn rau và chuẩn  những bữa ăn đầy dinh dưỡng cho các chiến binh. Mỗi khi cô mang thức ăn đến cho họ, cô nhận thấy rằng họ  chỉ ăn vì no mà còn vì niềm tin và sự động viên mà cô mang .
 
Cô hiểu rằng    là một chiến binh mạnh mẽ, nhưng cô vẫn  thể đóng góp theo cách riêng. Và điều đó  giúp cô giữ vững tinh thần, dù trận chiến tiếp theo  khốc liệt đến .
 
---
 
MEOW
Một buổi sáng, khi   đang bận rộn với công việc hàng ngày, một tiếng còi vang lên từ tháp canh. Ngọc Mai ngẩng đầu lên, tim cô đập mạnh. Tiếng còi đó chỉ  một ý nghĩa — kẻ thù  trở .
 
Cô nhanh chóng rời khỏi vườn rau và chạy về phía tường thành, nơi các chiến binh  sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. Nhìn  phía xa, cô thấy lũ quái vật đang tiến đến,   chúng còn đông hơn và dữ tợn hơn.
 
"Không thể tin ," Hoàng Long thầm thì, mắt  căng thẳng khi quan sát lũ quái vật. "Chúng trở  quá nhanh."
 
Ngọc Mai  cạnh ,   gì. Cô  rằng trận chiến  sẽ khó khăn hơn nhiều so với  , nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy một tia hy vọng. Bởi vì dù  bao nhiêu  thất bại, dù  bao nhiêu khó khăn, cô  rằng thành phố  sẽ  bao giờ gục ngã.
 
"Chúng  sẽ vượt qua," cô  nhỏ, mắt  thẳng  lũ quái vật đang tiến  gần. "Vì tất cả   ở đây đều xứng đáng  sống trong hòa bình."