Sau trận chiến dữ dội kéo dài suốt đêm, ánh bình minh nhẹ nhàng soi sáng thành phố. Ngọc Mai   cổng thành phía bắc, nơi cô  dành cả đêm hỗ trợ lương thực và nước uống cho những chiến binh phòng thủ. Mắt cô  xa xăm về phía chân trời, nơi ánh sáng đang dần  mờ  bóng tối và nỗi sợ hãi mà lũ quái vật mang tới.
 
Những chiến binh cuối cùng cũng  trở  từ chiến trường, cơ thể mệt mỏi và thương tích đầy , nhưng trong ánh mắt của họ  còn là sự mệt mỏi tuyệt vọng mà là niềm tự hào và hy vọng. Thành phố vẫn  vững. Họ  bảo vệ  nó.
 
Ngọc Mai cúi đầu cảm ơn từng chiến binh một khi họ  qua cô. Không  ai cũng còn nguyên vẹn  trận chiến, nhưng họ đều là những   chiến đấu bằng cả trái tim và linh hồn. Cô  thấy **Hải Đăng** với thanh kiếm lớn  nhuốm đầy máu, bước  chậm rãi nhưng đầy kiên cường. Bên cạnh  là **Minh Vũ**, tay cung thủ với khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm.
 
“Cô  cần cảm ơn chúng , Mai,” Hải Đăng  khi  ngang qua cô. "Chính cô  giúp chúng   sức mạnh chiến đấu. Chúng  chỉ  những gì  ."
 
MEOW
Ngọc Mai mỉm  nhẹ, đáp  sự khiêm tốn của . "Chúng   cùng  chiến đấu. Đây   là chiến thắng của một , mà là của cả thành phố."
 
---
 
Sau cuộc chiến,  khí trong thành phố trở nên trầm mặc. Mọi  bắt đầu thu dọn chiến trường, thu hồi những vũ khí, chôn cất những   ngã xuống, và chữa trị cho những   thương. Thành phố vẫn còn nhiều việc  , nhưng trong lòng ai cũng hiểu rằng họ  vượt qua một thử thách lớn.
 
Ngọc Mai trở  khu bếp của , nơi mà cô  dựng lên trong những ngày chuẩn  cho trận chiến. Bếp lửa vẫn còn cháy, và những nồi canh nóng vẫn còn đó, sẵn sàng phục vụ những  chiến đấu. Cô   là  tham gia trực tiếp  trận chiến, nhưng cô  dành tất cả sức lực để chăm lo cho những chiến binh của .
 
Lúc , **Quốc Anh** bước ,  tay là một vài túi thức ăn còn sót  từ bữa tiệc nhỏ mà họ  tổ chức  trận chiến. "Mai, cô   ? Những chiến binh đều  rằng bữa ăn của cô  tiếp thêm sức mạnh cho họ."
 
Ngọc Mai chỉ , đặt thêm củi  lò lửa. “Đó là điều ít ỏi   thể  cho họ.   mạnh mẽ như , Quốc Anh.”
 
Quốc Anh lắc đầu, đôi mắt  cô đầy tôn trọng. “Đừng khiêm tốn như . Sự tồn tại của cô ở đây   nên sự khác biệt lớn hơn cô nghĩ.”
 
---
 
Sau vài ngày yên bình tạm thời, các chiến binh của thành phố   triệu tập để thảo luận chiến lược mới. Họ  rằng lũ quái vật sẽ  dừng , và trận chiến  qua chỉ là khởi đầu. Mọi  tụ tập trong phòng họp lớn, nơi ánh sáng chiếu qua các ô cửa kính tạo  cảm giác trang nghiêm và hy vọng.
 
Hải Đăng, với vai trò là một trong những chiến binh chủ chốt,   bản đồ lớn của thành phố, nơi  đang chỉ  những vị trí phòng thủ cần  củng cố. "Chúng    , nhưng  thể dừng . Để bảo vệ thành phố lâu dài, chúng  cần tăng cường các tuyến phòng thủ phía bắc và xây dựng thêm các tháp canh ở rìa thành phố."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-16-anh-binh-minh-sau-cuoc-chien.html.]
**Hữu Tâm**,  chuyên về phòng thủ, đồng ý. “Thành phố của chúng  lớn nhưng  nhiều điểm yếu, đặc biệt là ở phía nam. Nếu lũ quái vật tấn công  đúng lúc chúng   kịp thời phản ứng, sẽ  nguy hiểm.”
 
Ngọc Mai  lặng lẽ ở phía , lắng  cuộc thảo luận nhưng  đưa  ý kiến. Cô  rằng sức mạnh của cô   ở việc lên chiến lược  tham gia chiến đấu. Thay  đó, cô tập trung  việc  những gì   thể   nhất—giúp đỡ, chăm sóc và tạo   gian an lành cho những  khác.
 
---
 
Vào buổi chiều hôm đó, khi mặt trời bắt đầu lặn, Ngọc Mai   dạo quanh những khu vườn mà cô  góp phần xây dựng từ lâu. Những cánh đồng lúa xanh mướt, những luống rau đầy màu sắc và những cây ăn quả  đơm bông. Cô cảm thấy trái tim  nhẹ nhàng hơn khi  trở  với công việc yêu thích—nuôi dưỡng sự sống.
 
Quốc Anh đến bên cô,  lặng lẽ bên cạnh, cùng  ngắm cảnh hoàng hôn. "Cô  nghĩ rằng chúng  sẽ sống sót qua cuộc chiến  , Mai?"
 
Ngọc Mai   , nhưng giọng  cô nhẹ nhàng, đầy tin tưởng. " tin rằng chúng  sẽ. Không  chỉ vì sức mạnh  chiến lược, mà vì chúng   lòng đoàn kết và quyết tâm bảo vệ lẫn ."
 
---
 
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Mai tiếp tục chuẩn  lương thực và nước uống cho các chiến binh, nhưng cô cũng dành thời gian để trò chuyện với những  dân trong thành phố. Cô  rằng, ngoài việc chiến đấu, sự đoàn kết và lòng tin   là điều quan trọng nhất.
 
Một buổi chiều nọ, khi cô đang tưới nước cho các luống rau trong khu vườn, cô gặp **Thanh Bình**, một chiến binh trẻ mới tham gia đội quân phòng thủ. Anh   vẻ lo lắng, đôi mắt  giấu  sự sợ hãi về trận chiến sắp tới.
 
Ngọc Mai tiến  gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai . "Không ai    tương lai, nhưng chúng   thể kiểm soát  cách chúng  đối mặt với nó. Anh  cần  mạnh mẽ như Hải Đăng  Minh Vũ. Chỉ cần   rằng sự hiện diện của   là một đóng góp lớn cho thành phố."
 
Thanh Bình  cô, đôi mắt dần lấy  niềm tin. “Cảm ơn cô, Mai.  sẽ cố gắng hết sức.”
 
---
 
Thời gian trôi qua, những chuẩn  cho cuộc chiến tiếp theo càng  đẩy mạnh. Các chiến binh  ngừng rèn luyện, các tháp canh  xây dựng và các tuyến phòng thủ  củng cố.  giữa tất cả những căng thẳng đó, Ngọc Mai vẫn luôn giữ cho thành phố một  gian yên bình và an lành.
 
Dù  rằng cuộc chiến phía  sẽ  khốc liệt, nhưng cô tin rằng, với sự đoàn kết và lòng tin  , họ sẽ vượt qua  thử thách.