Chương 4:
 
Bà lau nước mắt,  rằng  Lục Lăng Tiêu cho nghỉ việc, giờ chẳng còn chỗ nào để .
 
 là tên khốn bạc tình,   thương hoa tiếc ngọc.
 
Trong lòng  chửi thầm một câu, nhưng ngoài mặt thì vui mừng hớn hở, vội vã mời dì Thái .
 
Hôm nay  vốn  hẹn hội chị em tới ăn lẩu, tiện thể cho các nàng tham quan nhà mới.
 
Có dì Thái phụ một tay, đúng là tiện hơn nhiều.
 
Chuông cửa vang lên.
 
 hí hửng chạy , hóa  là Kim Chức Nguyệt, nhưng bên cạnh còn  một  đàn ông,   là Cố Diệu Xuyên, kim chủ  nâng cô  thành công.
 
Từ  khi đính hôn,   dính cô nàng như keo,   cũng kè kè,  mà phát ngấy.
 
“Đây, món đậu phụ cua hoàng đế em thích nhất.”
 
Cố Diệu Xuyên  híp mắt, giơ túi đồ trong tay.
 
… Thôi ,  đồ ăn thì khó từ chối.
 
Không ngờ mấy  phía  cũng đều dắt theo đàn ông.
 
Ai nấy còn mang theo những món  thích, khiến  chẳng thể nào đuổi  !
 
 kéo đám bạn , hạ giọng, nghiến răng đe dọa:
 
“Mấy bà  gì thế, nhất định  dắt đàn ông tới phá đám ? Tin ,  tung hết lịch sử chat trong nhóm ,  c.h.ế.t thì cùng c.h.ế.t chung!”
 
Các nàng liếc mắt, nháy nháy ý tứ.
 
Cho đến khi tất cả tản ,  mới  thấy    cùng.
 
Hôm nay Lục Lăng Tiêu mặc bộ âu phục cao cấp mà  từng khen.
 
Chiếc gile xám nhạt ôm lấy vòng eo thon gọn, kéo dài đôi chân, mỗi tấc vải đều toát lên sự gợi cảm cấm dục.
 
Bình thường  chỉ thích mặc đen, đồ màu sáng  cất xó.
 
Nào ngờ, gương mặt sắc nét, làn da trắng lạnh của  phối với gam màu , quả thực  đến mức siêu phàm.
 
 nuốt nước bọt.
 
 nhanh chóng tỉnh …
 
Đi ăn lẩu mà mặc thế , đúng là kỳ quặc!
 
“Anh mặc… cái gì ?”
 
“À nhầm,  mặc đồ gì thế?”
 
Ánh mắt trượt xuống.
 
Mới nhận , tay Lục Lăng Tiêu xách nhiều nhất:
 
Tôm hùm cay  thích nhất, bánh su kem giòn ngọt  nướng xong…
 
Khoảnh khắc bốn mắt chạm .
 
Anh phớt lờ lời mỉa mai của , chỉ mỉm :
 
“Bọn họ cứ khăng khăng kéo  đến.”
 
“Thêm một đôi đũa thôi mà, Tần Ý Song, em chắc  hẹp hòi đến thế chứ?”
 
Trong lúc ăn lẩu, Lục Lăng Tiêu tỏ   ngoan ngoãn.
 
Chỉ  điều, đôi chân dài  gầm bàn thỉnh thoảng  chạm  mắt cá chân .
 
 nghi ngờ là  cố tình  .
 
Thế nhưng ngoài mặt,   trò chuyện vui vẻ với Lý Tẫn,  hề liếc  lấy một cái.
 
“ , bao giờ thì hôn lễ của Du Thiển Âm tổ chức thế?”
 
Có chuyện   đây!
 
Tay  đang gắp viên cá thì khựng .
 
Viên cá lăn xuống váy, để  một vết dầu loang.
 
Lục Lăng Tiêu như mọc mắt  gáy, tay dài đưa giấy ăn cho  cực kỳ chuẩn xác, đồng thời đáp lời Lý Tẫn:
 
“Tháng .”
 
“Anh  mời ?”
 
“Ừ.”
 
“Vậy hai  thật sự  từng  chuyện với  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/the-than-cung-muon-co-danh-phan/chuong-4.html.]
 bưng ly rượu lên uống cạn, lắng tai  trộm,    nhận  ánh mắt nào đó  liếc về phía , giọng càng thêm khẳng định:
 
“Chưa từng.”
 
Nghe , xem  Du Thiển Âm về nước là để kết hôn,   bọn họ  “BE” từ lâu.
 
Không  sớm  trời!
 
Hại   mất việc.
 
 nghĩ , ngày tháng tự do bây giờ cũng chẳng tệ.
 
  thấy hối hận chút nào.
 
Bữa ăn kết thúc,    lượt  về.
 
Chỉ còn Lục Lăng Tiêu vẫn  lì  sofa, chẳng chịu .
 
Men rượu dâng lên.
 
 mất kiên nhẫn đẩy :
 
“Lục Lăng Tiêu,  buồn ngủ lắm ,  về nhà .”
 
Anh  nhúc nhích.
 
 chọc  vai : “Không  chính  tự tin bảo rằng chẳng thèm quan tâm  sống c.h.ế.t thế nào,  thấy  là  nôn ? Vậy  mau cút  .”
 
Lục Lăng Tiêu mặt  đổi sắc:
 
“  từng  bao giờ.”
 
“Nếu , thì cũng là  với Thí Thí thôi. Em   đấy,  vốn  thích mèo.”
 
Thí Thí trong góc: Hừ… Lại đổ cho  
 
 vội bịt tai mèo nhỏ, lạnh giọng:
 
“Đã cứng miệng thì thôi , còn nỡ độc miệng xúc phạm cả mèo. Đừng mặt dày bám ở đây như con ch.ó nữa,    báo cảnh sát bây giờ.”
 
Dứt lời,  bế mèo con, giận dữ bỏ  phòng ngủ.
 
Bổng một bóng đen chợt phủ xuống.
 
“Meo”
 
Thí Thí bỗng  ai đó nhấc  khỏi vòng tay ấm áp của .
 
Cánh cửa phòng ngủ  đóng sầm .
 
Còn  kịp phản ứng.
 
Cánh tay Lục Lăng Tiêu  vòng qua eo  từ phía , cằm tì lên vai, giữ chặt  tại chỗ,  thở nóng rực phả bên tai:
 
“Em giận dỗi  là vì Du Thiển Âm ?”
 
 lạnh nhạt đáp:
 
“ nào dám.  chẳng  luôn là thế  của cô  ?”
 
“… Ai  ?”
 
“Thư ký của .”
 
Anh im lặng vài giây.
 
Rồi thở dài bất lực:
 
“Chắc nên cho tên đó  khám mắt mới , chỗ nào giống chứ?”
 
“Tần Ý Song,  thật sự  từng qua  với cô , càng  từng thích cô . Hồi  học chỉ cùng  một đoạn phim quảng bá trường, chẳng hiểu   lan truyền thành thế .”
 
“Bay thẳng sang Áo chỉ mất mười tiếng, nếu  thật sự  tình ý, sớm  tìm tới . Làm gì  chuyện  cái lý do vớ vẩn  giữ ?”
 
Nghe  , hình như cũng  chút lý lẽ.
 
Người  đây mỗi  cãi  là im thin thít, nay bỗng biến thành cái máy , lải nhải  ngừng:
 
“Còn nữa…”
 
“Hôm đó   cố ý hung dữ với em, quên dùng bao là  của .  loại thuốc đó hại cơ thể, nếu em lỡ mang thai thì chúng   thể cưới…”
 
“Đủ ! Ai mang thai?   thích trẻ con.”
 
Nói càng lúc càng vớ vẩn.
 
  chịu nổi, ngắt lời:
 
“Có bao giờ  nghĩ,  lẽ hôm đó vì  uống say, nên quên mất   dùng, còn  thì uống thuốc an thần thôi ?”
 
Lục Lăng Tiêu lặng .
 
Ừ thì, giờ  cũng tiến bộ ,  cãi  thì  dỗ dành,  xin .
 
  lúc  mệt  chết, chỉ  tống cổ   để   ngủ.