Thế Thân Cuối Cùng Cũng Chỉ Là Thế Thân Mà Thôi! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-01 13:57:38
Lượt xem: 196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

 

Tôi mở cửa, là gương mặt quen thuộc của Vân Thiềm.

 

Tay cô ta cầm một ly sữa, đứng ngay ngưỡng cửa.

 

Tôi hơi nhướng mày, có chút bất ngờ. Tưởng là cô ta đến làm lành, muốn xoa dịu bầu không khí.

 

Không ngờ cô ta lập tức thay đổi thái độ so với vẻ im lặng và bị động lúc bữa tối.

 

Khóe môi nhếch lên, giọng điệu đầy mỉa mai:

 

“Chết rồi thì nên ngoan ngoãn nằm yên đi, quay về làm gì? Cô nghĩ mình tranh được với tôi à?”

 

“Tôi đã cẩn thận 'công lược' suốt bốn năm. Ngoài căn phòng này, mọi thứ cô từng có đều là của tôi rồi. Cô về muộn rồi, hiểu không?”

 

Công lược? Một từ nghe quen thuộc đến lạ.

 

Vừa dứt lời, không đợi tôi kịp phản ứng, cô ta bất ngờ hất cả ly sữa lên mặt mình, sau đó hét thất thanh, ngã xuống sàn.

 

Chiếc ly vỡ tan, kêu lên một tiếng choang!

 

Cô ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết, nước mắt như mưa:

 

“Chị ơi, em xin lỗi… Em chỉ muốn lấy lòng chị… Em không có ác ý gì cả…”

 

Đã bao lâu rồi tôi không gặp mấy trò trà xanh rẻ tiền thế này?

 

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn thấy buồn cười.

 

Lạnh lùng nhìn cô gái nằm trên nền đất giả vờ đáng thương, quần áo mỏng dính sữa, tóc mai ướt nhẹp, đôi mắt đỏ hoe đầy hoảng sợ, trông đáng thương tới mức ai thấy cũng muốn xót xa.

 

Thật ra, tôi cũng chẳng tha thiết gì chuyện tranh giành với cô ta.

 

Dù sao đi nữa, bao năm qua là cô ta bên cạnh người thân tôi, bầu bạn với họ, an ủi họ phần nào.

 

Tôi không hề có ác cảm quá lớn với Vân Thiềm, chỉ hy vọng cô ta biết điều mà rút lui.

 

Nhưng rõ ràng, sự thù địch của cô ta với tôi thì không hề nhỏ.

 

Tiếng động giữa đêm luôn dễ gây chú ý. Huống hồ hôm nay là ngày tôi trở về, ai trong căn nhà này cũng chẳng thể ngủ yên.

 

Vậy nên khi Vân Thiềm hét lên, các cánh cửa khác cũng lần lượt mở ra...

 

5.

 

“Có chuyện gì vậy? Là Ngọc Khê... Ngọc Khê có chuyện gì sao?!”

 

Mẹ tôi lao ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt. Bà vội khoác đại chiếc áo choàng, dép còn đi lệch.

 

Thấy tôi vẫn đứng đó nguyên vẹn, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhiều năm qua, mẹ thường xuyên ngủ không ngon giấc, hay gặp ác mộng, là những ký ức đau lòng bà chẳng muốn nhớ lại.

 

“Mẹ ơi.” Tôi khẽ gọi.

 

Sau khi chắc chắn tôi an toàn, tiếng nức nở ấm ức của Vân Thiềm mới len vào tai bà.

 

“Sao lại ngã ra đất thế này?” Mẹ tôi nhíu mày nhìn đống mảnh vỡ dưới sàn.

 

Chưa kịp để cô ta đáp lời, bà đã cau mày trách nhẹ:

 

“Sao bất cẩn vậy? Lỡ làm người khác bị thương thì sao? Mau đứng dậy đi.”

 

“Là chị ấy…” Vân Thiềm mím môi, đôi mắt rưng rưng, chuẩn bị nhỏ lệ — nhưng lại bị cắt ngang.

 

“Tay chị sao thế này?!” Thẩm Giác bước nhanh tới, nắm lấy tay tôi, phát hiện một vết xước nhỏ đang rỉ m.á.u trên mu bàn tay.

 

“Chị bị thương mà không nói gì à? Chị có biết chăm sóc bản thân không vậy?”

 

Cậu cằn nhằn một câu rồi theo thói quen cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương như hồi còn nhỏ, sau đó mới sực tỉnh:

 

“Để em lấy hộp y tế!”

 

Thằng bé quay người chạy đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/the-than-cuoi-cung-cung-chi-la-the-than-ma-thoi/chuong-2.html.]

 

Mẹ tôi cũng cuống cuồng nhào tới, nắm lấy tay tôi đầy lo lắng:

 

“A Giác, nhanh lên! Ngọc Khê, có đau không con? Mẹ xin lỗi, mẹ không biết con bị thương...”

 

Tôi nhẹ lắc đầu. Mẹ vừa áy náy vừa xót xa.

 

Còn Vân Thiềm lại bị tất cả phớt lờ thêm một lần nữa. Gương mặt cô ta thoáng méo mó.

 

Từ ngày bước chân vào nhà họ Thẩm nhờ gương mặt này, cô ta chưa từng thất bại.

 

Tình yêu của cha mẹ, sự nuông chiều của người yêu, sự quan tâm của em trai — cô ta chỉ cần đưa tay là có.

 

Cô ta từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng giờ thì sao?

 

Tại sao người đã c.h.ế.t lại sống lại chứ?!

 

6.

 

“Mẹ à, không sao đâu, con không đau.”

 

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy bất cam và ghen tỵ của Vân Thiềm. Tôi biết rõ cô ta sẽ không dễ gì buông tay.

 

Có những thứ, nếu giữ quá lâu, người ta sẽ quên mất: ban đầu, nó vốn không thuộc về mình.

 

“Mẹ ơi, con đau lắm… Con cũng bị thương rồi…”

 

Trong lúc mọi người không chú ý, cô ta lén nhặt một mảnh kính, cắt vào lòng bàn tay mình. Máu lập tức túa ra.

 

Cô ta chìa tay ra, ánh mắt đẫm lệ như đứa trẻ đáng thương mong được yêu thương.

 

“Hộp y tế đây rồi!”

 

Thẩm Giác quay lại, vừa vào tới cửa thì trông thấy m.á.u trên tay cô ta, bước chân khựng lại một nhịp.

 

“A Giác… chị đau...”

 

Vân Thiềm khẽ gọi, giọng yếu ớt, biết rõ Thẩm Giác trước đây luôn mềm lòng với dáng vẻ tội nghiệp này.

 

Cô ta lại lên tiếng, mong giữ lại một chút cảm tình:

 

“A Giác...”

 

Thẩm Giác mím môi. Nhưng hộp thuốc trong tay cậu đã bị mẹ tôi giật lấy. Bà kéo tôi vào phòng, vội xử lý vết thương.

 

Tôi nhìn theo, rồi nhẹ giọng:

 

“A Giác, đỡ cô ấy dậy đi.”

 

Tôi biết rõ mẹ và em trai không muốn nhìn thấy người có khuôn mặt giống hệt tôi. Không phải vì ghét bỏ, mà là sợ tôi khó chịu.

 

Tôi không ngốc. Tôi biết suốt thời gian tôi vắng mặt, cô ta đã là ai trong lòng họ.

 

Mẹ thoáng khựng lại. Thẩm Giác lặng lẽ bước qua đống mảnh vỡ, cúi người đỡ cô ta.

 

“A Giác... Em với mẹ không thích chị nữa rồi đúng không?”

 

Vân Thiềm bấu tay cậu, giọng nghẹn ngào. Bao nhiêu tủi thân bị câu nói của tôi đánh sập.

 

“Chị chỉ muốn mang sữa cho chị ấy thôi… Chị không có ý gì xấu cả… Chị không hiểu sao chị ấy lại đẩy chị… Mẹ không quan tâm chị… Em cũng ghét chị... Mọi người muốn đuổi chị đi đúng không? Nếu chị xin lỗi, chị ấy có tha thứ không…?”

 

“Vân Thiềm.”

 

Giọng Thẩm Giác vang lên, bình thản nhưng lạnh lẽo.

 

Cô ta sững lại, ngước lên nhìn.

 

Ánh mắt cậu nhìn cô không còn dịu dàng thương xót như trước, mà xa cách lạnh nhạt như nhìn người lạ.

 

Cậu chậm rãi nói:

 

“Thẩm Ngọc Khê là chị ruột của tôi.”

 

 

 

Loading...