10.
“Con biết mà, mẹ cũng thương con…”
“Là chị ấy quá nhạy cảm thôi. Con không muốn giành gì cả… Chỉ muốn là một phần trong gia đình này…”
“Chị ấy ghét con như vậy, còn cố ý...”
“Phải rồi, Thiềm Thiềm là đứa trẻ ngoan. Mẹ sẽ nói chuyện với Ngọc Khê. Dạo này con chịu thiệt nhiều rồi.”
Mẹ ngắt lời, giọng trầm xuống:
“Mai mẹ sẽ kiểm tra camera giám sát xem ai bất cẩn. Ngọc Khê bảo con bị vấp ở cửa suýt gây tai nạn, không thể để chuyện như thế lặp lại.”
Vân Thiềm khựng lại. Camera? Ở cửa phòng cũng có sao?
Không lạ gì lúc nãy Thẩm Giác không tin lời cô ta.
“Không… Là do con bất cẩn. Mẹ đừng trách người khác. Con xin lỗi vì đã làm chị bị thương...”
Cô ta vội vàng đổi giọng, nuốt lại những lời buộc tội. Lúc này, không thể tự hủy cơ hội cuối cùng.
“Thật sao?” Mẹ có vẻ hơi bất ngờ.
“Dạ, thật. Mai con sẽ xin lỗi chị ấy. Tại con hậu đậu quá.”
Cô ta dịu dàng lạ thường, có vẻ như đã quá tự tin vào mối quan hệ bấy lâu nay đến mức xem mọi thứ như chuyện nhỏ rồi.
11.
【Ký chủ, cô đang buồn sao?]
Đêm khuya, bên ngoài yên tĩnh trở lại, nhưng tâm trí tôi vẫn quẩn quanh những lời mẹ và Vân Thiềm nói với nhau.
Mẹ luôn lạnh nhạt trước mặt cô ta, nhưng sau lưng lại mềm mỏng, dỗ dành. Là vì bà đang giữ thế cân bằng? Hay đang chờ đợi một điều gì?
Tôi chưa kịp nghĩ xong thì một giọng nói vang lên trong đầu. Là hệ thống. Nó đã từng bị tôi giải trừ liên kết.
“Mày quay lại đây làm gì?”
【Tôi chỉ muốn xem lựa chọn của cô có đúng không thôi. Lẽ ra cô có thể chọn con đường bất tử, vậy mà…]
“Không, chỉ có nơi này mới là nhà của tôi.”
【Nhưng mẹ cô đã chấp nhận một người con gái khác. Cô không còn là duy nhất. Có khi đã bị thay thế rồi.]
“Không. Tôi tin mẹ tôi.”
Tình yêu của một người mẹ không thể giả vờ. Tôi vẫn tin vào thứ cảm xúc ấy.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng. Nhưng tôi biết, nó chưa rời đi.
Tôi khép mắt, thở dài. Không phải thể xác, mà chính linh hồn mới là thứ mỏi mệt nhất.
Mỗi lần c.h.ế.t đi sống lại đều để đổi lấy một lần về nhà. Và giờ, tôi đang ở đây. Nhưng bình yên vẫn chưa thể đến.
12.
“Anh Tri Hành, anh đến đón em ra ngoài chơi sao?”
Thấy Tạ Tri Hành vừa bước tới, Vân Thiềm đã lao vào lòng anh ta như chim nhỏ nép gió.
Sau một đêm được mẹ Thẩm an ủi, cô ta lại nghĩ mình chưa hề thua, chẳng qua chỉ là “bạch nguyệt quang trở về” làm dậy sóng một chút. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, rồi mọi người sẽ lại chọn cô ta.
“Anh dỗ dành em một chút được không?”
Cô ta giơ bàn tay băng bó cẩn thận, giọng mềm như nước.
Nếu là trước đây, Tạ Tri Hành chắc chắn đã xót xa không thôi.
Nhưng lần này, anh chỉ sững người một chút rồi đẩy cô ta ra khỏi lòng.
“Xin lỗi Thiềm Thiềm, hôm nay anh không đến tìm em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/the-than-cuoi-cung-cung-chi-la-the-than-ma-thoi/chuong-4.html.]
Rồi anh quay sang nhìn tôi:
“Ngọc Khê, em có thời gian nói chuyện một chút không?”
Tôi liếc sang Vân Thiềm đang sững sờ, khẽ cười:
“Được thôi.”
Trong quán cà phê, anh ta nhìn tôi rất lâu.
“Anh nghĩ sau ngần ấy năm không gặp, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói.”
Tôi đặt thìa xuống, nhìn thẳng:
“Vậy thì nói đi.”
“Em vẫn thẳng thắn như xưa.” Anh ta cười gượng.
“Trước tiên… anh xin lỗi. Về chuyện của Thiềm Thiềm. Anh đã sai.”
Ý là từng xem cô ta là người thay thế tôi.
“Anh sẽ nói rõ với cô ấy. Ngọc Khê… chúng ta còn có thể không?”
“Không thể.” Tôi đáp gọn.
Tạ Tri Hành sững lại:
“Tại sao?”
“Vì em không còn thích anh nữa.”
Tôi lạnh nhạt trả lời. Trải qua hàng trăm thế giới, tôi đã thấy quá nhiều vở kịch thế này. Bây giờ chỉ thấy… chán.
13.
Nhưng có người không dễ buông như tôi.
“Chị và bạn trai người khác nói chuyện vui vẻ quá nhỉ?”
Trong nhà kính, giọng Vân Thiềm vang lên, lạnh lẽo như gió buốt.
Tay tôi khựng lại giữa chừng khi đang cắt tỉa cành hoa.
“Cô không thấy mệt à?”
Trước mặt người khác thì dịu dàng, sau lưng thì ghen tức, công kích. Giống như đang diễn hai vai.
“Mệt? Tôi thì có gì phải mệt? Chỉ cần đóng vai chị tốt, tôi có thể sống cuộc đời của chị. Nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao chị vẫn còn sống được?”
Cô ta đã xé bỏ lớp mặt nạ, lộ ra sự đố kỵ thuần túy.
“Thứ không thuộc về cô, mãi mãi cũng không thuộc về cô. Những gì cô diễn mà có được sẽ chẳng bền lâu được đâu.”
“Tôi không quan tâm danh phận con nuôi nhà họ Thẩm. Nếu cần, tôi còn có thể cho cô tiền.”
Tôi vẫn giữ chút kiên nhẫn, nhưng không ngu ngốc đến mức nhường tất cả cho kẻ muốn cướp cả tên của tôi.
“Tsk. Cái vẻ cao cao tại thượng đó khiến người ta ghét. Chị ghen tị với tôi, đúng không?”
“Thẩm Ngọc Khê, chị sợ đấy. Sợ dù chị có trở về, mọi người vẫn chọn tôi. Vì chị không còn là duy nhất nữa.”
Cô ta cười lớn, như thể vừa bóc trần nỗi sợ thầm kín trong tôi.
“Chị chẳng tự tin như chị tưởng đâu. Dù chị trở về, bọn họ vẫn yêu quý tôi hơn thôi.”
Tôi nhìn cô ta một lúc, rồi lắc đầu:
“Tôi ghét nhất những kẻ tự cho mình là thông minh. Đã vậy thì giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa.”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ chiến đến cùng. Thẩm Ngọc Khê, tôi sẽ không thua chị. Cứ chờ mà xem!”