Thế Thân Là Bạch Nguyệt Quang - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-06-17 11:22:18
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Có lẽ quen , Hoàng thượng quên mất nàng , nên nàng cũng quên mất bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, đầu cũng chẳng mái ngói che ."

"Có khi là thèm quá chịu nổi, nên cũng chẳng còn để ý gì nữa.

 

Không tranh thủ thời gian thì sợ rằng cũng chẳng nổi về Tiêu Phòng điện ."

Ta chỉ hai câu oanh ca yến ngữ đó, vì hai cung nữ thấy thì lập tức im thin thít hành lễ.

Ác ý cay nghiệt trong giọng của bọn họ cứ thế phơi bày nắng ấm đầu xuân, tất nhiên , nhưng bọn họ cứng đờ bỏ chạy, cũng xả giận cho Mộc Đàn nữa.

Ta nhẹ, ác ý sâu đậm đó từ .

Bọn họ ti tiện như con sâu cái kiến, những phận cao quý tùy ý ức hiếp, ngày càng nhút nhát.

 

Bọn họ thấy lối thoát nhưng mong mỏi đường , mong chờ đường nhưng sợ hãi đau khổ.

 

Thậm chí bọn họ còn dám ngẩng đầu lên, dám tranh giành?

Bọn họ Mộc Đàn, nhưng bọn họ như ruồi thấy m/áu, chăm chăm sự thăng trầm của Mộc Đàn.

 

Bọn họ mong mỏi lối thoát đến mức chán chường, bèn sang mong mỏi những kẻ leo cao sẽ ngã xuống, ngã xuống bùn nhơ phân thối cũng hả .

 

Bọn họ thà bẩn cũng tiến lên đạp một cái, một cước đó thể khiến bọn họ sảng khoái như hết thảy .

Bọn họ ngẩng cao đầu khinh bỉ Mộc Đàn, vì bọn họ cảm thấy thứ mà Mộc Đàn .

 

Ta buồn suy nghĩ, liêm sỉ ư, đó là cái gì?

Mộc Đàn thai đoan trang là liêm sỉ, thì ?

 

Đêm sân múa trống Khương đó, chẳng bọn họ đều mặt ? Chẳng đều thấy thấy cả ?

bọn họ sợ như chuột thấy mèo, nịnh bợ như nô lệ.

Nếu kẻ liêm sỉ như vẫy tay, cho bọn họ cơ hội leo lên long sàng, e rằng cái gì bọn họ cũng dám .

 

Lúc đó hai chữ "liêm sỉ" sẽ chẳng còn quen với bọn họ nữa.

Loại liêm sỉ , đeo cổ thật là vướng víu.

Ta đưa tay đón lấy một cánh hoa mặc , nó lật qua lật , dường như chịu rơi xuống.

 

Ta nghĩ lẽ nó giống , sợ hãi rơi xuống, nhưng cũng khao khát thả rơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/the-than-la-bach-nguyet-quang/chuong-17.html.]

đẽ như , chợt cảm thấy nó giống nữa..

Ta với Mộc Đàn đang Bán Hạ dìu tới: "Ngươi xem, gọi là mặc , nhưng trắng tinh như tuyết, đúng là ngược với chúng ."

Trắng tinh như tuyết, nhưng gọi là mặc .

Bẩn thỉu như thế, nhưng khoác gấm vóc.

Mộc Đàn gượng , như thể cái gì.

Ta khẽ , chỉ nàng là trái ngược với cánh hoa mặc , Mộc Đàn.

 

Nàng sạch sẽ hơn , sạch sẽ hơn nhiều.

Ta và Mộc Đàn chỉ đang giao dịch, nàng vốn cần đợi ở đây.

nàng vẫn đợi, giống như nàng lệnh Hoàng hậu giám sát , vốn cần chặn đòn đánh của Tiết Thường Khiết, nhưng nàng vẫn chặn.

Lúc đó, Mộc Đàn thực sự bảo vệ đứa con của .

 

Nếu kéo nàng , Tiết Thường Khiết đá trúng bụng , bởi vì chỉ lo che mặt, còn Mộc Đàn chỉ lo bảo vệ bụng .

Mi tâm Mộc Đàn một vết đỏ nhàn nhạt, đó là dấu vết còn khi nàng dập đầu lóc cầu xin Cao Thành tha cho .

 

Sự sợ hãi và nhát gan của nàng giống như Liễu Nhứ, nhưng nàng lập tức bỏ chạy khỏi bên cạnh .

Mộc Đàn giám sát , nhưng nàng cũng thương hại .

 

Ta thường thấy sự thương hại ở trong mắt nàng , đến mức chút chán ngán.

Tuy nhiên, những mong ngã xuống mà chỉ thấy đáng thương trong cung giống như Mộc Đàn nhiều, nên khi Cao Thành ở đây, thỉnh thoảng chúng cũng đùa vài câu.

Mộc Đàn nhút nhát, cũng thích nhiều, nên phần lớn thời gian, chúng chỉ vuốt ve bụng , yên lặng tắm nắng trong sân Tiêu Phòng điện.

Trên trời mây, chim, thường nhanh chóng chìm giấc ngủ, nhưng mỗi mở mắt, đều thấy Mộc Đàn đờ đẫn lên bầu trời, dường như từng nhắm mắt.

Ta thực sự mệt mỏi, phượng liễn thoải mái rộng rãi chuẩn sẵn, đủ cho và Mộc Đàn cùng , nhưng Mộc Đàn chắc chắn dám lên.

Nàng cũng thể lên, Tiết Thường Khiết sẽ mượn cớ gây khó dễ, Cao Thành sẽ theo Tiết Thường Khiết, còn Hoàng hậu, cũng chắc thấy nàng lên phượng liễn.

Nếu Mộc Đàn sinh Hoàng tử, hành động bước lên phượng liễn, chắc chắn Hoàng hậu sẽ tha cho nàng .

Khi Bán Hạ dìu Mộc Đàn đến gần , trong mắt nàng hiện lên vẻ thở phào nhẹ nhõm.

 

Nàng lo lắng cho sự an nguy của , lo lắng vô ích nhưng khiến trực tiếp bước lên phượng liễn .

Mộc Đàn hai nhưng chẳng ích gì, đành bên cạnh , cùng bộ về cung.

 

Chúng lặng lẽ một lúc, Mộc Đàn hiếm khi mở miệng : "Nương nương, ở Phượng Linh điện, nương nương nhiều ?"

Ta : "Ta sai điều gì ?"

Loading...