Những địa chủ đoán chừng cũng là dọa sợ, thấy tới lấy lương thực, hoặc nhiều hoặc ít đều đưa ít lương thực .
Chỉ cửa lớn của Lương phủ là đóng chặt, cho dù gõ thế nào cũng im lìm như chuyện gì xảy .
Bên trong cửa truyền đến tiếng gã sai vặt Lương gia gào thét: "Mấy tên giặc các ngươi Lương phủ là nhà đẻ của tiên hoàng hậu ? Còn dám xâm nhập?".
Tiểu binh trướng truyền lời chỉ xin chút lương thực nhưng vẫn mở cửa, Tiêu Thính Vân chút mất kiên nhẫn: "Đi nhà tiếp theo ". Chờ lát nữa đến.
Người trong cửa tiếng tiếng hoảng hốt chốc lát, âm thanh , giống như là...
Khe cửa mở một chút đủ để bên ngoài, khi thấy khuôn mặt Tiêu Thính Vân, đại não trống rỗng, ngay khi Tiêu Thính Vân sắp cưỡi ngựa rời , đại môn bỗng nhiên mở - -
"Thụy... Thính Vân ngươi chết?!"
Lương Nham vội vàng hô to, đôi mắt đỏ bừng thôi. Phụ là trưởng của tiên hoàng hậu, và Thụy vương vốn là biểu , năm xưa bọn họ gặp qua ở trong cung yến. Mùa đông năm ngoái quận Đào Nguyên dịch bệnh đậu mùa hoành hành, đương kim thánh thượng nhất định Thụy vương mang theo lương thực xuôi nam cứu trợ thiên tai, nào ngờ Thụy vương gặp ám sát trong quận mà thất lạc.
Hơn một năm nay, Lương gia bọn họ vẫn luôn tìm , sống thấy c.h.ế.t thấy xác, nhưng vẫn hề tung tích. Một tháng , nghịch quân đột nhiên đánh quận Đào Nguyên, Lương gia bọn họ triệu tập một gia đinh liều c.h.ế.t chống cự.
Hôm nay thấy Tiêu Thính Vân cưỡi con ngựa cao to .
Giờ phút trong đầu Lương Nham nảy sinh đủ các loại ý nghĩ, chẳng lẽ Thụy Vương phản lật đổ ngai vàng của lão Hoàng đế? Dù lão hoàng đế cũng sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho , cùng lắm chỉ cho một vương gia nhàn tản.
Tiêu Thính Vân gọi tên , khẽ nhíu mày, thẳng thắn : "Ta tới đòi lương thực".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-178.html.]
Lương Nham chằm chằm Tiêu Thính Vân, lập tức gật đầu: "Được , ngươi mau , ngươi dẫn dọn hết kho lúa cũng ."
Trong n.g.ự.c Tiêu Thính Vân còn s.ú.n.g hỏa mai nên cũng sợ những nổi lên tâm tư , xuống ngựa phủ.
Lương Nham cao giọng hô: "Gia gia, phụ , khởi binh là Thính Vân! Chúng coi như tìm ".
Tiêu Thính Vân nhíu mày sửa : "Không khởi binh, chỉ tòng quân".
Nữ quyến đều sớm trốn ở hậu viện, giờ phút chỉ một ông lão cùng một vị trung niên tại sảnh, đôi mắt thấy Tiêu Thính Vân đều đỏ, nam nhân trung niên tiến lên ôm lấy , la: "Thính Vân, là cữu cữu của ngươi a, hơn một năm nay ngươi !".
Nam nhân trung niên lôi kéo lên xuống Tiêu Thính Vân, xem thương chỗ nào , cũng may Tiêu Thính Vân vẫn lành lặn, cũng vết thương.
"Ta mất trí nhớ". Tiêu Thính Vân rũ mắt suy nghĩ sâu xa, trong lòng đại khái chút hiểu rõ, trầm giọng lặp : "Ta tới đòi lương thực".
Vừa mất trí nhớ, đám Lương gia hận thể lập tức bắt đại phu xem bệnh cho , chỉ là quý phủ bọn họ mời đại phu cũng thể, lương thực mà cần cũng lập tức phân phó gã sai vặt dẫn những quân sĩ kho lúa.
Tiêu Thính Vân quanh bốn phía, hỏi: "Lương Ngọc ở đây ?".
Lương lão gia nước mắt lưng tròng: "Nhị biểu ca ngươi... Hắn lắm, đó vài ngày nghịch quân g.i.ế.c huyện thủ, Ngọc nhi mang gia đinh chống nghịch tặc thương, đám nghịch quân càn rỡ canh giữ ở cửa, chúng ngay cả mời đại phu cũng ".
Tiêu Thính Vân chỉ : "Phu nhân Vương Uyển Nhi của sinh hạ một nhi tử ở trong phủ tiên cảnh".
Đám Lương gia vui mừng như điên, thế mà sinh con trai? Nói chừng đây chính là huyết mạch duy nhất của Lương Ngọc đời ! Vương cô nương lắm, thật hổ là ái thê mà Lương Ngọc liều c.h.ế.t cũng đưa về nhà đẻ!