Hôm nay chủ yếu thảo luận về vấn đề quận Ba Thủy.
Triệu Hi cầm bút trong tay, trầm ngâm một tiếng : "Khắp thiên hạ đất nào chẳng là đất vua, nghiêm cấm thế gia quận Ba Thủy chiếm đoạt sông ngòi, nếu bộ sẽ nhốt ngục, còn hạ thấp thuế má của ngư dân, ngoài còn mở rộng nuôi trồng nước ngọt, đánh bắt cá sông nguy hiểm lớn."
"Vào xuân sang năm quận Ba Thủy sẽ sang vụ lúa mới, thể thử nuôi cá trong ruộng lúa xem ."
Mọi đều lấy lạ, ruộng lúa còn thể nuôi cá ? Nếu thật sự thể mở rộng nuôi trồng nước ngọt, dù cũng lời hơn so với ngư dân bôn ba sông? Câu cá và nuôi trồng nước ngọt nếu tiến hành thì khi mở rộng sản nghiệp, thủy sản sẽ thể trong bàn cơm của dân, trở thành một món ăn mới.
Đào Tư Lễ dậy : "Chủ công, mặt khác ngành đóng thuyền quận Ba Thủy cũng tiến hành nhanh một chút, theo tư liệu của hạ quan thì hiện tại quận Ba Thủy chỉ tổng cộng 507 chiếc thuyền, hơn nữa một chiếc mục nát, thể chạy . Nên phái chế tạo thêm thuyền, công tác chuẩn ."
Thấy Triệu Hi nghi hoặc, một quan trẻ tuổi khác dậy, vị quan Triệu Hi chút quen thuộc, chính là Lương Ngọc trượng phu của đích nữ Vương gia - Vương Uyển Nhi, khi khỏi bệnh cũng tham gia cuộc thi chung , thứ hai mươi mấy. Lương gia nhà vốn là nhà của tiên hoàng hậu, con đường tin tức trong tay nhiều, còn thể lấy tin tức bên ngoài .
Hắn trịnh trọng : "Hạ quan nhận tin tức , triều Thiên Khải liên tiếp bại trận, quốc triều đều đang thảo luận... dời về phía nam."
Đôi mắt của Triệu Hi co rụt , chút kinh ngạc: "Phía Nam?"
Triệu Hi chút kinh ngạc, triều Thiên Khải loạn trong giặc ngoài, nàng đều thể đoán đánh Hung Nô cùng nghịch quân, nhưng như thế nào thất bại nhanh đến mức cần dời xuống phía nam ngay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-259.html.]
Sắc mặt Lương Ngọc chút khó xử, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Hạ quan nhận tin tức, những Hung Nô đó... đem những t.h.i t.h.ể đậu mùa và quần áo họ mặc qua vũ khí chiến đấu, trong quân nhiều nhiễm bệnh vì chữa mà chết, cho nên liên tiếp thua trận, đành bất đắc dĩ thương lượng dời tới Giang Nam ở phía Nam."
Sắc mặt ở đây đều đại biến, gần như trắng bệch. Hai chữ đậu mùa cơ hồ là ác mộng của tất cả , mặt cắt còn một giọt máu.
Hành vi gì khác với cầm thú?!
Ai cũng bệnh đậu mùa đáng sợ đến mức nào, hai năm quận Đào Nguyên bùng nổ dịch đậu mùa, mấy thôn gần đó gần như c.h.ế.t sạch, chỉ mấy thôn sống sót, mặt đều rỗ, hiện tại thành cư dân quận Đào Nguyên.
Thụy vương vốn lệnh đến quận Đào Nguyên cứu tế, thế nhưng suốt hai năm nay lộ mặt, thời buổi loạn trong giặc ngoài, am hiểu lãnh binh tác chiến nhất là Thụy vương mất tích, lời đồn truyền khắp triều Thiên Khải, rằng Thụy vương c.h.ế.t lúc cứu tế. Vì mà chết? Chắc cũng là do bệnh đậu mùa.
Người cao quý như cũng thể chết, còn ai dám sợ bệnh đậu mùa?
Triệu Hi thấy sắc mặt bọn họ biến hóa, trở nên hoảng sợ. Mọi đều đạo lý môi hở răng lạnh, hiện giờ Thục địa núi non trùng điệp lá chắn tự nhiên, xây tường xi măng ở khu vực biên giới để chặn nghịch quân và quân Hung Nô từ bên ngoài đến.
... còn dân chạy nạn thì đây?
Triệu Hi cũng nhận tin, vì nhiều mang cả gia đình chạy Thục địa, bình thường bọn họ hẳn là sẽ chạy về phía Giang Nam giàu đông mới đúng, cũng là vì lời đồn về thần tiên truyền . Những dân chạy nạn đều khả năng mang theo mầm bệnh.
Triệu Hi thấy vẻ mặt bọn họ mất tự nhiên, vỗ tay.