Những ngày tháng ở Đào Hoa thôn cũng là khổ, dù cố gắng việc, một ngày may lắm cũng chỉ một bữa cơm.
Tiêu Thính Vân nhếch môi : "Ngươi nên , Thụy vương vốn cũng cơ hội lên ngôi."
Tam hoàng tử chằm chằm ngôi vị hoàng đế, hoàng hậu nương ủng hộ. Mà cũng Lương gia , Thụy vương vốn là tiên hoàng thích, tương lai nhiều nhất cũng chỉ một vị vương gia nhàn tản.
Triệu Hi chút kinh ngạc .
Triệu Hi gật đầu : "Nếu là ở thời đại hòa bình, ai chịu loại sự tình nguy hiểm ?"
Nếu là ở thời bình, cả nhà bọn họ thành thật mà thôn dân giàu của triều Thiên Khải, cần gì tạo phản đánh khắp nơi? Tất cả đều là do dân chúng sống nổi nữa, trong ngoài đều loạn.
Tiêu Thính Vân: "Lúc từng ngươi , yêu nước là yêu dân trong nước, chứ là yêu triều đình, khi suy nghĩ thấy đúng."
Triều Thiên Khải là hiện đại, triều đình bóc lột dân chúng, dân chúng mà yêu triều đình cho ?
Dân chúng căn bản quan tâm hoàng đế là ai, bọn họ chỉ quan tâm ai thể cho bọn họ ăn no sống !
Mà hiện tại, mà dân chúng tin tưởng theo là tiên gia!
Triệu Hi đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo , chút bất mãn : "Ngươi , tại còn xin nghỉ? Từ ngày mai cần tới đón nữa, chính sự quan trọng hơn."
Lúc cả nhà bọn họ đều cảm thấy là con cháu tôn thất, nếu hoài nghi , ngay từ đầu cũng dùng a.
Tiêu Thính Vân chút suy nghĩ, đáp: "Không ."
Triệu Hi: "???" Vừa nàng nhiều như , còn ?
Tiêu Thính Vân thẳng về phía , vành tai dần dần nhỏ lên, cuối cùng buồn bực : "Bởi vì, thích đón ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/theo-cha-me-xuyen-khong-lam-nong-co-dai/chuong-324.html.]
Vừa chạy khỏi Thục Châu, Phùng công công liền roi thúc ngựa, ngừng chạy như bay về hướng kinh đô mới ở Giang Nam, đường còn chạy c.h.ế.t ba con tuấn mã.
Khi tới Hoàng thành, xuống ngựa, đùi bủn rủn đến nỗi suýt ngã, cũng vững.
Hắn vội vàng cung, gặp Chính Tích Đế.
Chính Tích Đế đang công vụ cho phiền lòng đến cực điểm, các nơi nơi thì náo loạn, nơi thì đang đánh phản quân, ngay cả quân Hung Nô cũng chịu yên, hiện giờ cứ thấy tấu chương là cảm thấy đau đầu.
Sau một buổi sáng bận rộn, Chính Tích Đế hậu cung, những phi tần xinh như hoa , lòng cũng đỡ lo lắng.
Hắn hứng thú lên, xuống đánh cờ với một quý nhân ở trong đình.
"Thánh thượng, Phùng công công trở về, đang cầu kiến bệ hạ." Thái giám tới bên cạnh, nhỏ giọng bẩm báo hoàng đế.
Chính Tích Đế nhíu mày, vui khi thấy Phùng công công trở về đứt hứng thú của . Hắn bảo dẹp bàn cờ , với quý nhân tối nay sẽ lật bài tử của nàng, đó mới gọi Phùng công công lên.
Nhìn Phùng công công phong trần mệt mỏi, Chính Tích Đế cảm thấy gì đó , liền đuổi hết bên cạnh .
Phùng công công quỳ mặt đất, vẻ mặt sợ hãi : "Bái kiến bệ hạ, bệ hạ, Thụy vương, Thụy Thân vương chết, còn đính hôn với Triệu Hi, của châu mục Thục Châu Triệu Húc!"
Lời khác nào sấm sét giữa trời quang, Chính Tích Đế bật dậy, khiếp sợ hỏi: "Cái gì?"
Đã nhiều năm như , vị hoàng của còn chết?
"Tiêu Thính Vân thể còn sống?" Chính Tích Đế hốt hoảng , ngữ khí kích động.
Mấy năm nay, hoàng tìm thi cốt vẫn luôn là bóng ma trong lòng , vì luôn sợ hãi hoàng trở về mà đêm thể chợp mắt, nếu tất cả những gì và mẫu hậu đều sẽ trôi theo dòng nước. Rồi ngày ngày tự an ủi , nếu hoàng còn sống thể sẽ Hung Nô tấn công? Chắc chắn là chết, c.h.ế.t ở trong núi sâu, hoặc là dã thú ăn thịt.
Cuối cùng phụ hoàng cũng c.h.ế.t vì bệnh đường dời về phía Nam, còn tất cả leo lên vị trí chí tôn . Mặc hoàng bào kim sắc, thời khắc ở long ỷ , những nỗi lo những năm của cuối cùng cũng hạ xuống.