Nhà họ Tiết chuẩn về, nhưng Lục lão gia vẫn để Hứa Lộc rời sớm như , chuyện quê nhà vẫn hết. Lục Sĩ Thành đưa vợ con tiễn họ, Hứa Lộc ở trò chuyện với Lục Văn Sơn.
Trên bàn đặt đ ĩa hoa quả, kẹo sô cô la, Lục lão gia sợ cô gái nhỏ buồn chán, ông xe lăn cúi xuống lấy một nắm, đưa cho cô giải khuây: "Cháu tặng ông bánh hạnh nhân quê nhà, ông cho cháu nếm thử sô cô la Thụy Sĩ nhé".
Một già một trẻ trao đổi quà với , Hứa Lộc đành nhận lấy nắm kẹo đầy tay, bóc một viên bỏ miệng, còn thì bỏ túi áo khoác.
Cô ăn kẹo, phồng một bên má, quên tám chuyện: "Chú Lục họ ? Cảm giác vẻ vui".
Lục Văn Sơn cũng phản ứng giống như Tiết Ấu Thanh, thờ ơ : "Dự án Tây Bắc gặp khó khăn ! Không cần quan t@m đến họ, đây, kể cho ông tiếp, quê nhà chúng bây giờ ?".
Họ đang trò chuyện thì Lục Sĩ Thành tiễn khách xong , giọng trầm gọi Lục Kiệm Minh lên lầu cùng ông.
Hứa Lộc thấy khí đúng, dậy nhỏ giọng : "Ông ơi, là cháu cũng về nhà thôi, muộn ".
Lục Văn Sơn tiếc nuối, Lục Sĩ Thành cũng mắt, chê ông xáo trộn bầu khí hòa thuận trong nhà.
Giang Uyển cũng đoán hai cha con sắp cãi , thấy liền tìm cớ ngăn cản, lên tiếng : "Con bảo quản gia chuẩn xe, Kiệm Minh ông con tiễn Lộc Lộc".
Cửa chính tòa nhà chính mở , Lục Kiệm Minh im lặng suốt dọc đường, dẫn cô qua sảnh, xuống bậc thang, dừng bên hồ nước cảnh quan, chờ tài xế lái xe đến.
Đèn cột bên hồ chiếu sáng nửa sân bóng rổ lớn của hồ cảnh quan, gió xuân thoang thoảng thổi gợn sóng mặt hồ, giữa hồ một nhóm tượng chim đang bay, đèn chiếu sáng rực rỡ.
Dưới màn đêm, nhà họ Lục trang trí bằng những ngọn đèn, cảnh đêm nguy nga tráng lệ.
Lục Kiệm Minh hiển nhiên quen , đến phát ngán, cầm điện thoại cúi đầu xem tin nhắn Cao Viễn gửi đến.
Hứa Lộc kiếm chuyện : "Giàu thật sướng, bật nhiều đèn như cũng sợ tốn điện".
Tài xế lái xe từ gara đến, Lục Kiệm Minh đang chờ tiễn cô lên xe diễn một màn cha nghiêm con bất hiếu với Lục Sĩ Thành, mấy hứng thú với câu đùa nhạt nhẽo của cô.
Ánh sáng màn hình chiếu lông mày nhíu chặt của , tâm trạng của rõ ràng như lúc ăn cơm, kết hợp với những gì Lục Văn Sơn về dự án Tây Bắc, Hứa Lộc hỏi: "Có dự án Sơn Thành gặp vấn đề gì ?".
"Ừ". Lục Kiệm Minh cất điện thoại, đáp ngắn gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/theo-duoi-tinh-yeu/chuong-63.html.]
Bên Sơn Thành của họ, gọi điện đến , kết quả đấu thầu , TS giành thắng lợi, ông chủ họ Hoàng của công ty bất động sản đang do dự giữa TS và Tư Mạn, đưa quyết định cuối cùng.
Nhớ cuộc họp thảo luận khi đấu thầu, Hứa Lộc khỏi áy náy hỏi: "Nếu thật sự học kỹ thuật môi trường, sẽ vấn đề gì ?".
Câu còn buồn hơn câu đùa nhạt nhẽo của cô, Lục Kiệm Minh khịt mũi , : "Đừng tự dát vàng lên mặt ".
Xe từ từ tiến đến, Lục Kiệm Minh bước lên , mở cửa xe cho cô: "Về nhà ".
Hứa Lộc về phía cửa xe, khi sắp lên xe, động tác khựng , lục lọi trong túi, cô Lục Kiệm Minh, : " tặng một món quà nhé".
Lục Kiệm Minh còn lên lầu bàn chuyện, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt: "Cái gì?".
Hứa Lộc nắm chặt tay, bảo đưa tay .
Lục Kiệm Minh nhíu mày, tùy ý đưa một tay , đặt mặt, Hứa Lộc đưa tay qua, mở nắm tay -
Một viên kẹo sô cô la rơi lòng bàn tay Lục Kiệm Minh.
Lục Kiệm Minh: "..."
Đây là thứ hai trong đời nhận món quà giản dị, thậm chí là rẻ tiền như , đầu tiên là ở Sơn Thành, cô tặng một quả chuối.
Lục Kiệm Minh cô chọc : "Đây cũng gọi là quà?".
Nếu nhầm thì viên kẹo cũng là của nhà thì ?
Hứa Lộc xe, nháy mắt với : "So với chiếc máy bay mà bố tặng , đương nhiên là kém xa".
Máy bay là quà Lục Sĩ Thành tặng khi nghiệp cấp ba, sang Anh du học.
Lục Kiệm Minh cầm viên kẹo ngẩn bên hồ nước, mãi đến khi chiếc xe chở cô rời khỏi cổng lớn ánh đèn rực rỡ, mới bước chân nhà.