Hứa Lộc còn kịp hiểu rõ luật chơi bài, vẫn còn đang ngơ ngác thì Lục Kiệm Minh kéo khỏi phòng nghỉ.
Anh nắm tay chặt, chân dài bước cũng dài, Hứa Lộc kéo , ngẩng đầu sắc mặt u ám của , chỉ đành bước nhanh hơn, nhỏ giọng hỏi: "Sao ?"
Đầu hành lang phòng nghỉ, chỗ rẽ nhà vệ sinh một đài quan sát hình bán nguyệt, hai bậc thang, Lục Kiệm Minh kéo cô lên đó, đến khi đài quan sát mới buông tay.
Hứa Lộc xoa cổ tay nắm đỏ, ngẩng đầu thấy Lục Kiệm Minh mặt cởi áo khoác , càng ngẩn : "Anh c ởi quần áo... ơ..."
Nửa câu Lục Kiệm Minh phủ áo vest lên cô, bao bọc chặt chẽ, còn phát tiếng nữa.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, áo vest mang theo nhiệt độ cơ thể của Lục Kiệm Minh và mùi hương tuyết tùng thanh mát, rộng rãi và nặng nề, bao phủ Hứa Lộc kín mít.
Lục Kiệm Minh : "Mặc , cởi."
Hứa Lộc khoác áo vest lẩm bẩm: "Tại ?"
Lục Kiệm Minh đầu ngoài cửa sổ, rõ ràng chỉ là tòa nhà cao hơn năm mươi tầng, nhưng như thể khí loãng, khiến khó thở, bực bội trong lòng, đầu : "Váy của cô bẩn."
Hứa Lộc theo bản năng cúi đầu, một vòng : "Không mà..."
Lục Kiệm Minh dối trắng trợn: "Phía bẩn."
Có ? Sao ? Hứa Lộc tưởng vô tình cọ thứ gì đó, theo bản năng đưa tay sờ, áo vest trượt xuống một chút.
Lục Kiệm Minh cau mày: "Mặc áo vest ."
Thái độ đường hoàng như , Hứa Lộc hôm nay tổn thương, vẫn còn nhớ với em gái nhà , nhớ cô bình thường. Cô đưa tay sờ váy, thấy bẩn chỗ nào, nhưng lời , đôi mắt sáng long lanh mang theo sự phản kháng: "Không , váy của màu đậm, thấy ."
Lục Kiệm Minh hít sâu một , giữ nguyên cách nãy khi khoác áo cho cô, tiến lên nửa bước, ép Hứa Lộc lùi góc cửa sổ, dựa rèm cửa phía , bá đạo vô cùng, dồn cô góc tường ép hỏi: "Mặc ? Không mặc mặc giúp cô."
Hai quá gần , Hứa Lộc dám ngẩng đầu ánh mắt sâu thẳm của , co rúm trong góc, đưa tay ống tay áo.
Vẻ mặt chút phản kháng, nhưng động tác ngoan ngoãn, Lục Kiệm Minh cúi đầu , dáng vẻ nhỏ nhắn tủi như một quả bóng xì , nhưng thực tế nào chẳng chọc tức đến mức ói máu.
Mặc xong, Lục Kiệm Minh giúp cô kéo vạt áo vest, lùi một bước : "Về thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/theo-duoi-tinh-yeu/chuong-81.html.]
Lúc kéo ngoài, sắc mặt Lục Kiệm Minh, Hứa Lộc còn tưởng đánh , ngờ chỉ là để với cô váy bẩn?
Cô nhịn hỏi: "Không đang chơi bài ? Sao thấy váy bẩn?"
Có cứ cô .
Lục Kiệm Minh liếc cô, ý là, cô đáng để như ?
Được , Hứa Lộc nhớ ván bài nãy, : "Xin , thua tiền ."
Chủ yếu là cô cũng ngờ thắng, cô còn hiểu rõ luật chơi bài như thế nào là thắng.
Lục Kiệm Minh : "Không liên quan đến cô, vốn định thua."
"Ồ."
Hứa Lộc sờ bông tai đang đung đưa, bước ngoài.
Đài quan sát ở cuối hành lang, hai trong góc giữa cửa sổ kính hình bán nguyệt và tường hành lang, dọc theo tường đến cửa một bước là thể thấy hành lang phòng nghỉ.
Hứa Lộc phía , thò đầu , liền nhanh chóng rụt .
Lục Kiệm Minh phía đề phòng, đầu cô đập cằm - giày cao gót, cô cao hơn một chút.
Lục Kiệm Minh đập đến mức kêu lên một tiếng, định mở miệng Hứa Lộc đưa tay lên bịt miệng, cô sốt ruột, Lương Văn Khiêm , thấy góc tường rèm cửa dày, liền kéo rèm , bịt miệng Lục Kiệm Minh đẩy góc tường.
Hạ rèm xuống, Hứa Lộc co trong hết mức thể, bịt chặt miệng Lục Kiệm Minh, tiên dùng giọng nhỏ dặn dò: "Lương Văn Khiêm ở ngoài, đừng chuyện."
Lục Kiệm Minh nhướng mắt, cô bằng đôi mắt sâu thẳm, Hứa Lộc hiểu, buông tay .
Lòng bàn tay ấm và ẩm ướt, Hứa Lộc lúc bịt miệng dũng cảm, bịt xong ngại ngùng, đưa tay lên lau áo vest đang mặc.
Lục Kiệm Minh: "..."
Cằm vẫn còn đau, Lục Kiệm Minh đưa tay lên xoa, liếc cô.