Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 481: Đắp người tuyết

Cập nhật lúc: 2025-12-10 08:34:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cửa xe mở, gió lạnh thốc kèm theo những bông tuyết buốt giá khiến Khương Duyệt rùng .

 

"Lên đây!" Cố Dã đưa chiếc ô cho Khương Duyệt lưng về phía cô.

 

Khương Duyệt bung dù, lên lưng Cố Dã. Tuyết mặt đất khá dày, Cố Dã ủng quân đội, mỗi bước tuyết ngập đến mắt cá chân.

 

Trong đêm tuyết rơi dày, Cố Dã cõng Khương Duyệt bước vững vàng. Khương Duyệt cố gắng giữ chặt ô, che chắn gió tuyết cho .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

, cô vẫn thấy những bông tuyết đậu lông mày và mắt Cố Dã. Cô ghé sát mặt , ấm những bông tuyết tan chảy nhanh chóng.

 

Cố Dã liếc Khương Duyệt . Giữa trời đất trắng xóa, khuôn mặt hiền hòa, hàm răng trắng bóng, nụ rạng rỡ, trong mắt chỉ hình bóng cô.

 

Khương Duyệt hôn "chụt" một cái lên má : "Cố Dã, em yêu !"

 

Nụ môi Cố Dã càng thêm rạng rỡ.

 

Về đến nhà, cổng sân nhỏ tuyết chặn , trong sân tuyết phủ một lớp dày, cây quế cũng khoác lên màu áo trắng bạc.

 

Khương Duyệt mong chờ cảnh tuyết sáng mai, chắc chắn sẽ !

 

"Sao tay lạnh thế ?" Vào trong nhà, Cố Dã đặt Khương Duyệt xuống, chạm bàn tay lạnh cóng của cô liền vội vàng xoa nắn cho ấm lên.

 

Khương Duyệt ngước Cố Dã. Cô lạnh cóng cả mà lòng bàn tay vẫn nóng hổi. Đôi mắt phượng đẽ của rũ xuống, hàng mi dài ướt át vì tuyết tan.

 

Hai gần, gần đến mức thở hòa quyện .

 

Khương Duyệt thích mùi hương thanh khiết pha trộn giữa tre trúc và tuyết tùng . Cô nhón chân hôn nhẹ lên môi , : "Anh mau đồ , em nấu mì đây!"

 

"Được!" Cố Dã ôm eo Khương Duyệt, ngậm lấy đôi môi hồng của cô, dây dưa một lúc mới luyến tiếc buông .

 

"Nấu nhiều mì một chút nhé, đói c.h.ế.t mất!" Cố Dã véo má Khương Duyệt, đôi mắt long lanh của cô mà lòng tràn đầy yêu thương.

 

"Biết mà!" Khương Duyệt đáp.

 

Họ ăn cơm trưa từ lúc gần một giờ chiều, dù mang theo bánh quy ăn lót nhưng trời lạnh khiến bánh cứng đơ. Giờ Khương Duyệt đói lạnh, chỉ ăn gì đó nóng hổi.

 

Lúc nãy xuống xe, Cố Dã nhất quyết đòi đưa cô về . Giờ tranh thủ đêm hôm vắng vẻ mang hai vali vàng thỏi về, chứ để mai ban ngày ban mặt, thấy hỏi han đồn đại lung tung.

 

Khương Duyệt theo Cố Dã cửa, cởi áo khoác lông vũ, lấy khăn lau qua treo lên.

 

bộ quần áo mặc nhà, cởi đôi giày bông da thuộc. Giày vốn ấm nhưng do xe lâu cử động nên chân mới lạnh ngắt như . Lúc cởi giày , cô gần như mất cảm giác ở đôi bàn chân, tưởng như sắp đóng băng.

 

Trước đó cô nhờ chị dâu Triệu cho đôi giày bông kiểu cũ, tuy thời trang nhưng trong nhà thoải mái.

 

Thay đồ xong, nhẹ nhõm hẳn. Khương Duyệt bếp nhóm lửa nấu nước. Củi trong bếp lò cháy lên, ánh lửa xua tan cái lạnh, chẳng mấy chốc nước sôi.

 

Cô lấy mì sợi bỏ nồi. Cố Dã thích ăn mì tương thịt nhưng giờ muộn quá nên cô món mì rưới mỡ hành đơn giản.

 

Khi Cố Dã ôm hai cái vali về, cửa ngửi thấy mùi hành phi thơm nức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-481-dap-nguoi-tuyet.html.]

 

"Ăn mì !" Khương Duyệt thấy đặt vali lên bàn liền đưa đũa cho .

 

Hai cái vali tuy chỉ chứa 3kg vàng nhưng nặng hơn đồ thường nhiều. Cố Dã đội tuyết lội bộ về, lông mày, mắt dính đầy tuyết, đầu ướt đẫm là mồ hôi nước tuyết tan.

 

Khương Duyệt chỉ ăn một bát nhỏ vì sợ đầy bụng khó ngủ. Cố Dã chén sạch bát tô to tướng mà cũng chỉ mới lưng lửng bụng.

 

Bên ngoài tuyết vẫn rơi. Hai vợ chồng cùng cất hai vali vàng xuống đáy tủ quần áo, chung chỗ với mười mấy thỏi vàng đó.

 

Khương Duyệt lo lắng: "Nhà nhiều đồ quý thế , nhỡ trộm thì thiệt hại lớn lắm!"

 

"Trộm nào dám mò doanh trại bộ đội?" Cố Dã cô lo xa.

 

"Cũng chắc, nhỡ là trộm trong nhà thì ?" Khương Duyệt đợi nước sôi để rửa mặt ngâm chân, ấm dần lên nên thảnh thơi trò chuyện.

 

"Cũng khả năng!" Cố Dã nhướng mày. Lời vợ cũng lý, sư đoàn đông thế, đảm bảo ai cũng . Khu gia đình như một xã hội thu nhỏ, kẻ lẫn lộn.

 

Tuần họ xa, nhà cửa bỏ , nhỡ kẻ gian đột nhập thì khó đề phòng. Nhất là nhà họ giờ quá nhiều đồ giá trị, chỉ một thỏi vàng thôi cũng bằng thường lụng cả mấy tháng.

 

"Để tính cách!" Cố Dã búng mũi vợ, than thở: "Ai bảo vợ đỏ thế chứ!"

 

Khương Duyệt tít mắt. Cô thừa do cô đỏ, là do Cố Dã vận khí nên may mắn mới tìm đến họ.

 

Nước sôi, Khương Duyệt pha nước phòng tắm rửa. Lúc , Cố Dã pha sẵn chậu nước ấm cho cô ngâm chân.

 

Ngoài tuyết rơi đầy trời, trong nhà Khương Duyệt ôm cánh tay chồng, thủ thỉ tâm tình, thỉnh thoảng hôn một cái. Ánh đèn vàng hắt lên cửa sổ bóng hai rúc ấm áp.

 

Hôm nay quá mệt, Cố Dã cũng chẳng màng chuyện . Lên giường, Khương Duyệt rúc lòng tìm tư thế thoải mái, ôm eo ngủ ngon lành.

 

Cố Dã ngắm gương mặt say ngủ xinh của vợ, khóe miệng nở nụ mãn nguyện cũng chìm giấc ngủ.

 

Tuyết rơi suốt đêm. Sáng hôm Khương Duyệt dậy thì Cố Dã ngoài. Anh để mảnh giấy đầu giường báo tin xúc tuyết.

 

Khương Duyệt qua cửa sổ, thấy trong sân dọn một lối , tuyết vun thành đống nhỏ gần cổng.

 

Cô mặc áo bông dày ngoài dạo một vòng. Tuyết tạnh, trời quá lạnh nhưng cũng một màu trắng xóa khiến cảm giác rét buốt.

 

Tuyết dày thế đắp tuyết thì phí quá. Thấy cũng muộn, cô mở cổng định sang nhà chị dâu Triệu đón Ninh Ninh.

 

Tối qua về muộn nên đón con, giờ mở cổng tiếng Ninh Ninh lanh lảnh: "Mẹ ơi, đắp tuyết !"

 

Ninh Ninh mặc áo bông dày cộp trông như quả bóng tròn vo, cổ đeo đôi găng tay buộc dây, đang cùng Triệu Viễn Kỳ cầm xẻng xúc tuyết.

 

Hôm nay là chủ nhật, trẻ con trong khu đều nghỉ, sáng sớm dậy hì hục đắp tuyết.

 

Vui thế Khương Duyệt bỏ qua .

 

"Chúng tổ chức thi đắp tuyết nhé! Lát nữa sẽ bỏ phiếu xem tuyết của ai và độc đáo nhất, ba đầu thưởng nha!" Khương Duyệt hô to. Lũ trẻ thế hăng hái hẳn lên, xúc tuyết, lăn bóng tuyết nhiệt tình.

 

 

Loading...