“Thiệu Lan Hiên, tại ? Cậu   ghét nhất  giành đồ ăn vặt của  ?”
Cái tên của  chủ nhỏ cũng giống hệt một  chủ nhỏ,   khóe môi   cong lên,  dịu dàng.
“Đùa  thôi mà.”
“   ,    với thầy Trương là   sẽ cho  hết đồ ăn vặt của .”
Vừa ,   từ xa xuyên qua đám đông   một cái.
“Đừng cho ăn nữa, con bé đó sắp béo như   đấy.”
Một câu của  chủ nhỏ,  mắng ,  mắng Lý Tráng Tráng.
Cái gì mà,  sắp béo như Lý Tráng Tráng ?
Bà ngoại      béo,  chỉ là tròn tròn thôi!
Hơn nữa,   còn  cắt nguồn đồ ăn vặt của , đúng là đáng chết!
 lập tức  vui.
“Thiệu Lan Hiên,    thì  , tại   cho Lý Tráng Tráng đưa đồ ăn vặt cho  ăn?”
Thiệu Lan Hiên  lời  ,  chút kinh ngạc.
“Xa thế mà  cũng  thấy ? Xem   đúng là thần bà nhỏ mà họ  .”
Vì   ba mắt nên ngũ quan đều đặc biệt nhạy bén, tuy   Thiệu Lan Hiên và Lý Tráng Tráng cách  mấy chục mét nhưng  vẫn  rõ mồn một.
Nghe Thiệu Lan Hiên gọi  là thần bà nhỏ,  cũng  tức giận.
“ vốn dĩ là thế mà!”
“Mọi  đều , lớn lên  cũng sẽ kế thừa y bát của bà ngoại.”
Thiệu Lan Hiên , từ trong túi móc  một viên kẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-dong-1-thanh-mai-truc-ma-chet-duoi/chuong-7.html.]
“Nếu  lợi hại thế,  xem tiền đồ của  thế nào?”
“Đây là sô cô la nhập khẩu từ nước ngoài, nếu   đúng,  sẽ tặng !”
Lúc đó sô cô la vẫn là một thứ khá hiếm, Thiệu Lan Hiên trông  nghiêm túc,   miếng sô cô la  mặt  chút do dự.
Bà ngoại ,  thấu mà   ,  thể tùy tiện xem cho  khác.
Lý Tráng Tráng thì thèm đến chảy cả nước miếng.
“Oa!  là sô cô la thật!”
“Thẩm Đồng Đồng  mau giúp   xem ,    chẳng  cũng giúp  ?”
Lý Tráng Tráng đúng là thích đồ ngọt,  còn  đồng ý mà    bóc bao bì  .
Ngay lập tức, mùi sô cô la sữa bay  mũi .
“Ực.”  nuốt nước bọt,  cũng  ăn…
Đành  dựa  những gì  thấy, và những lời bà ngoại thường dạy mà  với Thiệu Lan Hiên.
“Cậu… tư chất hơn ,  tử khí hộ thể quý  thể tả,  mặt đều  ưu tú.”
“ mệnh quá cứng, khắc cha … khi còn  nhỏ  mất cả cha lẫn ,     nương tựa, chỉ  thể tự  bươn chải, xung quanh còn   nhiều kẻ tiểu nhân rình rập.”
“Cậu từ khi sinh   gặp  tai họa lớn,    đỡ cho … ba tuổi  một kiếp nạn, tám tuổi… mười hai tuổi… mười lăm tuổi… mười tám tuổi…”
 vốn chỉ định  bừa thôi, dù   cũng chẳng hiểu gì, nhưng dần dần, miệng  cứ  kiểm soát  nữa.
Thiệu Lan Hiên  lời  , sắc mặt trở nên  khó coi.
Ánh mắt      sợ hãi   phức tạp.
 chỉ thấy con mắt  trán nóng rực.
Lập tức ôm lấy trán, lắc đầu : “Không  nữa   nữa!”
“Lý Tráng Tráng  đừng ăn hết, cho  nếm thử với!”