rõ ràng chiếc xe  đây  lên là  thể về đến nhà, hôm nay  mãi  tới nơi.
 thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì lúc chúng  đến   thứ gọi là máy bay ?
Đáng ghét,    bay mà!
Cuối cùng,  đói bụng,    bụng gọi điện đưa đến đồn cảnh sát, chú cảnh sát ở đồn  liên hệ bố   đến đón  về.
 cứ nghĩ  sẽ đánh   nữa,  chuẩn  sẵn sàng đại chiến ba trăm hiệp với bà  .
Không ngờ   ôm lấy ,  òa lên.
“Đồng Đồng,  sai , con đừng bỏ nhà  nữa   ?”
“Mẹ  thật sự  đánh con,  chỉ là     với con thôi.”
“Con đừng ,    xa Đồng Đồng.”
Em trai  bên cạnh    sướt mướt, trông  vẻ khó xử.
   bé, trong lòng thầm thở dài.
Mẹ  lớn thế  mà còn mít ướt, em trai   chăm sóc  lớn như , thật là quá vất vả.
Bố tuy  mít ướt, nhưng cũng  nghiêm túc  với :
“Đồng Đồng,  con thật  vẫn luôn  nhớ con.”
“Dù con vẫn luôn  ở nhà, nhưng  con vẫn luôn để  một căn phòng cho con ở nhà, con mở tủ  xem, bên trong  là quần áo, giày dép bà  chuẩn  cho con mấy năm nay.”
“Mẹ con    quan tâm con, bà  chỉ là     đối mặt với con và bà ngoại con thôi.”
“Đồng Đồng, về nhà   ? Bố  đều  yêu con, con nỡ bỏ em trai con ?”
Nói thật,  thật sự nỡ.
Trong lòng , bà ngoại mới là gia đình của , bố  và em trai tuy cũng đối xử  với , nhưng  vẫn cảm thấy  giống.
    cách nào,  chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-dong-1-thanh-mai-truc-ma-chet-duoi/chuong-9.html.]
Bố   cho  về,   lạ nước lạ cái, cũng  về .
May mà  vẫn  thể gọi điện cho bà ngoại và Lý Tráng Tráng,  với họ là   lừa ,  về , mau đến cứu .
Lý Tráng Tráng ầm ĩ đòi đến cứu  về,  ông nội   túm về đánh cho một trận.
Bà ngoại thì bảo : “Đồng Đồng ngoan, bố  con cũng là vì   cho con thôi.”
  : “ mà, con còn  kế thừa y bát của bà ngoại nữa chứ!”
“Con  ở đó, bà  thất truyền thì ?”
Bà ngoại chỉ : “Thời điểm  tới.”
“Mọi thứ  đời , đều do duyên phận, duyên phận  tới,  thể cưỡng cầu.”
Thế là,  cứ như   giữ  thành phố để  học.
Lúc , vì cải cách chính sách, bố     còn  việc trong cơ quan nhà nước nữa mà chuyển sang kinh doanh, và  ăn cũng khá .
Họ  nộp phạt, đăng ký hộ khẩu cho , cũng  sợ  khác  họ còn  một cô con gái lớn.
Chỉ là cô con gái lớn  của họ, thật sự   giỏi giang cho lắm.
Ở trường tư thục trọng điểm  tỷ lệ đỗ cấp ba lên đến 95%, thành tích của  luôn  bét.
Lần duy nhất  thứ hai từ  lên là vì hôm đó cái bạn  bét  đau bụng, trạng thái  .
Bố   đều là học bá, em trai thì còn  gọi là thần đồng nhỏ.
 dựa  sức , kéo thấp trình độ của cả nhà,   ,  cả đời mạnh mẽ, tức đến ong cả đầu.
“Thẩm Thần! Con quản chị con !”
Thẩm Thần bé nhỏ đáng thương còn đang học mẫu giáo,  cố gắng kèm cặp cho , một học sinh tiểu học.
   bé, lắc đầu.
“Em trai, vô ích thôi.”
Từ  đó  khai thiên nhãn giúp Thiệu Lan Hiên xem tiền đồ mà Phần lộ thiên cơ, đầu óc  cứ mơ mơ màng màng, mỗi ngày trong đầu chỉ còn  ăn và chơi thôi.