Ta lạnh nhạt đáp:
“Con chỉ dẫn   xin lương thực. Không tạo phản, cũng chẳng  loạn. Phụ  sợ gì thế?”
Ông tức giận quát:
“Sắc lệnh phá lúa trồng dâu là của thái tử! Giờ con  thế  chẳng khác nào chống  ,    con chết  ?”
Ta im lặng một lúc,   nhạt:
“Chết? Có  bao nhiêu   chết  , phụ ?”
“Có  vì quá đói, uống nước đến bụng phình lên,  chết gục bên bờ sông. Xác họ   khác vớt lên... nấu ăn như cá.”
Giọng  khàn đặc.
“Phụ ,  từng dạy con ‘Trúc môn tửu nhục xú, lộ hữu đông tử cốt’. Giờ  còn nhớ chứ?”
Ông tái mặt, run run :
“Ngươi hỗn xược! Thái tử chỉ cần một lời, ngươi liền chết   thây!”
Ta  thẳng  mắt ông, bình thản :
“Vậy  cứ  với Cố Tư Vân, cứ việc giết.”
Sáng hôm , cổng thành mở, một cỗ kiệu mềm đưa   cung.
Sau tấm bình phong, giọng hoàng đế khàn đặc:
“Ngươi  gì? Quyền lực? Danh vọng? Trẫm  thể phong ngươi  huyện chủ.”
Ta bật  — đúng là suy bụng   bụng .
“Những gì  ,  đều  .”
Ta , giọng bình thản: “Điều  cần bây giờ là   chịu trách nhiệm với dân chạy nạn.”
Bình phong  kéo .
Lần đầu tiên  đối diện trực tiếp với hoàng đế — ông  , trầm ngâm:
“Sở Linh Uyên... Cái tên , chẳng hợp với  tí nào.”
Ta cúi đầu:
“Một cái tên chỉ là lời chúc. Dù gọi là gì,  vẫn là .”
Cố Tư Vân  phế truất.
Hoàng đế hạ lệnh mở kho phát lương, cử  theo  trở về Côn Châu hộ tống lương thảo.
Trước khi , ông hỏi:
“Ngươi còn  gì nữa?”
Ta đáp:
“Xin thánh chỉ cho phép mở trường nữ học tại Côn Châu — để nữ tử cũng  thể nhập học, tham gia khoa cử.”
Hoàng đế khựng , nhưng   tiếp:
“Thiên hạ là của , dân đều là con dân , nam nữ nào  khác chi?”
Ta cúi , nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Sau nạn đói, chính sách phân ruộng  tiếp tục, suôn sẻ hơn .
Tư Vân  giam ở lăng hoàng gia.
Sở Tường Vi bỏ trốn giữa đường.
Đến ngày khai giảng trường nữ học,  gặp  nàng   cổng trường.
Ánh mắt trống rỗng, tay cầm d.a.o găm run rẩy.
Ta nhặt con d.a.o lên, đưa  cho nàng:
“Tường Vi,  thử nghĩ xem, kẻ  hận nhất — thật sự là  ?”
Không lâu ,   tin nàng đ.â.m c.h.ế.t phế thái tử, miệng gào:
“Con ơi, mẫu  báo thù cho con !”
Rồi c.h.ế.t  loạn tiễn.
Đêm đó,  bảo Thu Nhi nhóm lửa, đốt ít vàng mã và sách vở mới phát cho trường.
Thu Nhi hỏi: “Phu nhân,  đốt cho ai?”
Ta đáp: “Cho một  .”
Năm thứ hai kể từ khi trường nữ học  thành lập, hoa tri thức nở khắp châu quận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-ha-huu-nu-so-linh-uyen/chuong-5-tra-lai-cong-bang-cho-nhan-gian.html.]
Ngày  rời Côn Châu, dân chúng tiễn đưa suốt mười dặm.
Khi đoàn  tan dần, tiếng vó ngựa vang lên  lưng.
Tô Trọng cưỡi ngựa,  lúm đồng tiền:
“Cô nương định  ? Cùng đường, chi bằng đồng hành.”
Ta nghiêm giọng:
“Ta  đến Đại Nguyệt Quốc. Không cần ngươi bảo vệ.”
Hắn : “Ta  mà. Ý  là... nhờ phu nhân bảo vệ .”
Ta nhíu mày: “Chúng   hòa ly.”
Hắn giơ hưu thư , hai chữ đỏ chót: “Ta .”
Ta thở dài.
“Được ,  thôi.”
Gió thu thổi qua, ánh nắng nghiêng xuống, phản chiếu lên đôi bóng song song.
Ngày tháng còn dài.
Rốt cuộc là gà  thóc —   sẽ rõ.
Phiên Ngoại: Từ góc  của Tô Trọng
Ta dần nhận   gì đó  đúng.
So với Sở Tường Vi, hiển nhiên Sở Linh Uyên hiểu rõ về chính sách phân ruộng hơn  nhiều.
 điều khiến  sinh nghi nhất… là đêm tân hôn năm đó.
Khi  vô ý   từng ngưỡng mộ   nàng, vẻ mặt nàng thoáng trầm xuống —   ghen tuông, mà là một nỗi buồn pha lẫn thương hại.
Nàng tưởng rằng   che giấu  , nhưng  vẫn  thấy.
Trên gương mặt xinh  ,  chỉ  kiêu ngạo và tự trọng, mà còn ẩn một tầng nỗi đau sâu thẳm.
Khi ,   nghĩ,  lẽ   nhầm.
 , đến lúc thấy khóe môi nàng cong lên đầy giễu cợt,  mới nhận  —    nàng quá lâu.
Thật mất mặt.
Sau ,   nhiều  tự trách, nhưng vô ích.
Ánh mắt  vẫn  nàng hút lấy, dù chỉ là một cái liếc nhẹ.
Đặc biệt là khi đến Côn Châu.
Ban đầu,  vốn định tự  đến đó khảo sát,  ngờ nàng cũng đồng ý  cùng.
Ta hiểu rõ — từ đầu nàng  từng  gả cho .
Chỉ vì thái tử Cố Tư Vân  ép cưới, nàng mới dùng cách  để thoát .
Còn những công tử thế gia khác,  ai dám cưới nàng –  từng đắc tội cả Đông cung.
Thế nên, hôn sự  mới rơi xuống đầu  — một kẻ  gia thế,  chỗ dựa, chỉ  chút chí khí và lòng trung.
 khi cùng nàng sánh vai giữa đất Côn Châu,   thấy  ơn cả định mệnh .
Biết ơn cả sự ngu xuẩn của Cố Tư Vân.
Bởi nếu   mù quáng,     cơ hội  thấy nàng – một Sở Linh Uyên bằng xương bằng thịt,  còn  ràng buộc trong những lễ giáo giả tạo.
Ta từng   rõ lòng  với nàng.
Lần đầu tiên, là trong lễ thả hoa đăng bên sông.
Nàng khấn nguyện  cho riêng , mà cho hàng vạn dân đói  ruộng cày,  cơm ăn.
Khi ,  mở miệng — nhưng câu “Ta thích nàng” mãi  thốt  .
Trước lý tưởng của nàng,  lời yêu đều hóa thành tầm thường.
Sau , khi nàng g.i.ế.c Lưu Thứ Sử để cứu dân,  mới hiểu:
Trước khi nàng đạt  điều  mong ,    tư cách chen .
annynguyen
Trong lòng nàng  đại chí, nên  thể dừng  chỉ vì một  đàn ông.
Cũng chính vì  bao giờ dừng , nàng mới là Sở Linh Uyên.
Sau khi trở về từ kinh thành, nàng  chỉ thúc đẩy chính sách phân ruộng, mà còn lập trường nữ học đầu tiên trong thiên hạ.
Ngày nàng  giữa sân, giảng về “tri thức là con đường duy nhất để  đổi vận mệnh”,  chợt hiểu — nàng  chỉ  cứu dân, mà còn  cứu chính những nữ nhân từng  coi thường như .
Khi ,  mới nhận  — nàng sẽ mãi bước .
Và nếu  để ánh trăng  mãi chiếu lên vai ,  chỉ còn một cách —  ngừng theo đuổi.
(Toàn văn )