Sau khi rời bệnh viện, Lộc Tri Chi từ biệt Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu phía , ánh mắt dõi theo cô lên xe.
Lộc Tri Chi đến căn hộ của Lộc Ngọc Phù, bắt gặp chị đang chuẩn .
Lộc Ngọc Phù thấy vẻ mặt u uất của em gái, liền hỏi:
"Tri Chi, chuyện gì ?"
Giọng dịu dàng của chị khiến Lộc Tri Chi ngần ngại giãi bày hết nỗi lòng. Cô kể chuyện của Ngô Thụy và Tống Giai.
"Chị cả, đứa bé gái đó thật sự đáng thương."
Lộc Ngọc Phù tràn đầy nhiệt huyết:
"Em bé hiện đang viện ở ? Chị đến thăm, xem thể giúp gì !"
Lộc Tri Chi lắc đầu:
"Vô ích thôi. Đứa bé tử khí bám chặt, thể cứu nữa. Tống Giai đúng, tất cả đều do cha nó gây ."
Một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng Lộc Ngọc Phù. Chị ôm lấy Lộc Tri Chi, an ủi:
"Tri Chi, một phương diện nào đó, nghề của chị và em là giống . Chị cũng chứng kiến đủ những đau khổ của nhân gian, sinh lão bệnh tử diễn hàng ngày trong bệnh viện. Đủ thứ âm mưu, khó khăn, cứu tất cả nhưng thể nào . Có những cụ già kịp nhắm mắt, con cái đánh giành tài sản. Có sản phụ khó sinh, chồng vẫn hét lên 'giữ đứa bé, bỏ lớn'. Lại những phụ nữ bạo hành đưa viện, ngay trong phòng bệnh vẫn chồng đánh đập. Làm ... thật sự quá khổ."
Lộc Tri Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y chị:
"Chị cả, chị chứng kiến nhiều chuyện đau lòng như , chị còn tin tình và tình yêu ?"
Lộc Ngọc Phù khẽ mỉm :
"Tri Chi, đời thể chỉ chăm chăm những thất bại. Chị luôn tin rằng hạnh phúc và bình yên do chính tạo . Có thể tin tưởng, nhưng phó mặc, đừng bao giờ giao cuộc đời tay khác. Bởi vì bản tính con chịu nổi thử thách. Như câu 'của cải lung lòng ', nếu lòng động, chỉ là vì của cải đủ nhiều. Ngô Thụy chính là loại như ."
Lộc Tri Chi hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy xót xa sự thật phũ phàng.
Điện thoại của Lộc Ngọc Phù đổ chuông. Chị màn hình :
"Tri Chi, chị . Em nghỉ ngơi ở nhà nhé."
Lộc Ngọc Phù xách túi cửa. Lộc Tri Chi dài ghế sofa, thả lỏng tâm trí.
Chưa mấy phút, Huyền Âm Linh tay cô bỗng vang lên. Âm thanh gấp gáp như thúc giục cô thành nhiệm vụ. Sau khi giải quyết xong chuyện của gia đình họ Lộc, cô lâu thấy tiếng chuông .
Cô lấy la bàn từ trong túi, truyền một luồng linh khí, tay kết ấn. Sau khi tính toán thời gian và phương vị, cô đeo túi lên vai rời khỏi nhà Lộc Ngọc Phù.
Căn hộ nhỏ của Lộc Ngọc Phù gần bệnh viện Trung y, thuận tiện cho việc . Đây là khu trung tâm thành phố nhộn nhịp, qua tấp nập.
Theo chỉ dẫn của la bàn, cô đến cổng bệnh viện Trung y. Kim chỉ nam hướng thẳng lối , và đó, Lộc Tri Chi bất ngờ gặp một quen.
Mộc Lê đeo khẩu trang, đang dìu một cô gái khác cũng đeo khẩu trang bước từ bệnh viện. Nhìn thấy Lộc Tri Chi, cô vui mừng khôn xiết:
"Tri Chi!"
Mộc Lê buông tay cô gái , chạy đến ôm chầm lấy Lộc Tri Chi:
"Lâu lắm gặp! Sao em điện thoại, trả lời tin nhắn của chị ?"
Lộc Tri Chi Mộc Lê. Huyền Âm Linh bao giờ vang hai cho cùng một , nên , cần giúp là Mộc Lê.
Cô gái cùng Mộc Lê chậm rãi tiến gần. Ấn đường của cô tím đen, như thứ gì đó đeo bám. Khẩu trang che khuất gương mặt, nhưng nét nhíu mày cho thấy cô đang khó chịu.
Mộc Lê kéo cô gái giới thiệu:
"Tri Chi, chị giới thiệu với em, đây là bạn của chị, Vưu Họa! Họa Họa, đây là Lộc Tri Chi, cũng là bạn của chị."
Cô gái tên Vưu Họa thả lỏng lông mày, mỉm nhẹ:
"Chào cô Lộc."
Lộc Tri Chi chào hỏi. Cô đưa tay , một cách bình thản:
"Cô Vưu, xin hãy đưa 999 đồng."
Vưu Họa bàn tay Lộc Tri Chi, sang Mộc Lê với vẻ bối rối. Mộc Lê thoáng ngơ ngác, nhưng ngay lập tức trong mắt ánh lên niềm vui:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-ba-dao-tinh-mot-que-ca-gioi-thuong-luu-rung-dong/chuong-213-huyen-am-linh-lai-vang-len.html.]
"Họa Họa, đưa tiền cho cô ngay ! Tri Chi giỏi, bệnh của em cứu !"
Vưu Họa chớp mắt, vẫn hiểu chuyện gì đang xảy . Mộc Lê sốt ruột, liền mở túi xách của cô :
"Thôi đừng hỏi nữa, nhanh lên, em mang tiền mặt ?"
Vưu Họa lắc đầu ngơ ngác:
"Bây giờ mấy ai mang tiền mặt theo nữa."
Mộc Lê liếc xung quanh, kéo Vưu Họa một cửa hàng tiện lợi gần đó:
"Đi đổi tiền ngay!"
Rồi cô dặn dò Lộc Tri Chi:
"Tri Chi, bọn chị đổi tiền ngay, em đừng nhé!"
Lộc Tri Chi chỉ mỉm , gì, đó chờ họ trở .
Hai trở về nhanh. Vưu Họa đưa cho Lộc Tri Chi mười tờ tiền mới tinh:
"Cô Lộc, xin nhận lấy."
Lộc Tri Chi nhận tiền, lấy từ trong túi một đồng xu trả cho Vưu Họa. Khế ước thành lập, cô mới lên tiếng:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Cô Vưu, chắc chị Mộc với cô nhỉ?"
Vưu Họa gật đầu:
"Chị cô là đại sư huyền học giỏi, thể giúp ."
Ánh mắt Vưu Họa thoáng chút do dự:
"Căn bệnh ... đều khuyên gặp bác sĩ tâm lý, nhưng gặp hơn chục mà khỏi. Nghe Trung y cũng giỏi, nên đến đây khám. kết quả vẫn ."
Lộc Tri Chi thở dài:
"Cô Vưu, đây là bệnh, mà là trúng độc cho cô."
Cô lấy từ trong túi một chiếc gương nhỏ hình bát quái, đưa mặt Vưu Họa:
"Hãy mắt trong gương . Nhìn sang , ở phần lòng trắng một sợi chỉ đỏ."
Vưu Họa cúi sát gương, chăm chú xoay mắt. Mộc Lê cũng chen xem. Lộc Tri Chi đẩy nhẹ Mộc Lê :
"Đây là gương bát quái, chị đừng tùy tiện soi."
Vưu Họa dùng tay kéo mí mắt, cố gương. Đột nhiên, cô giật , dám nữa:
"Cô Lộc, trong mắt thật sự một sợi chỉ đỏ! Và... nó giống như một con sâu, đang cử động!"
Lộc Tri Chi quanh:
"Đây nơi để chuyện, chúng chỗ khác ."
Vưu Họa gật đầu:
"Đến nhà !"
như ý cô, ba lên xe, cùng về nhà Vưu Họa.
Vừa bước cửa, Lộc Tri Chi cảm nhận âm khí nặng nề trong nhà. Căn hộ hướng Nam, cửa kính rộng mở nhưng rèm che kín mít. Mộc Lê như về nhà , cởi giày lên sofa. Vưu Họa cũng dép, đến tủ lạnh:
"Cô Lộc uống gì?"
Cả hai cùng cửa, thấy Lộc Tri Chi vẫn đó, dép. Mộc Lê dậy:
"Tri Chi, chứ!"
Lộc Tri Chi đang chăm chú về phía phòng ngủ hướng Bắc. Cô giơ tay chỉ:
"Trong phòng đó, thứ gì đó!"