Lộc Tri Chi đầu óc rối bời, chiếc điện thoại bên cạnh rung lên khiến cô giật . Cô nhấc máy, giọng ấm áp của Cố Ngôn Châu vang lên từ đầu dây bên .
"Tri Chi, em ngủ ?"
Lúc quá khuya, đa đều ngủ. Lộc Tri Chi tâm trạng cao, sợ Cố Ngôn Châu nhận nên cũng hạ giọng khẽ:
"Em đang chuẩn ngủ đây."
Cố Ngôn Châu khẽ .
"Xin , phiền giấc ngủ của em . Ngày mai em rảnh ? Đến văn phòng giúp xem phong thủy một chút."
Lộc Tri Chi đồng ý ngay:
"Vâng."
Dù hôm nay Cố Ngôn Châu tìm cô, ngày mai cô cũng sẽ gặp . Đã quyết định tiếp tục phát triển mối quan hệ với Cố Ngôn Châu, nhất định rõ một chuyện.
"9 giờ sáng mai em sẽ đến."
Cố Ngôn Châu đáp:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Được."
Như thường lệ, cuộc trò chuyện ngắn ngủi, họ sẽ tạm biệt. Lộc Tri Chi cúp máy , Cố Ngôn Châu cũng . Cả hai đều chờ đợi đối phương điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng ai lên tiếng. Cuối cùng, Cố Ngôn Châu là phá vỡ im lặng:
"Tri Chi, hôm nay em vui ?"
Lộc Tri Chi chui chăn, nhỏ:
"Vui."
Sau đó, Cố Ngôn Châu thêm gì, Lộc Tri Chi tinh tai thấy tiếng lật giấy.
"Muộn thế còn việc ?"
Tiếng giấy ngừng , Cố Ngôn Châu đáp:
"Ừ, ban ngày còn dở dang một việc, xem thêm chút nữa. Tri Chi..."
Hắn vội tiếp, như sợ cô cúp máy:
"Ở cùng xem tài liệu một lúc nhé?"
Lộc Tri Chi cảm thấy buồn ngủ ập đến, nhắm mắt đáp:
"Vâng."
Hai ai gì thêm, trong điện thoại chỉ còn tiếng Cố Ngôn Châu lật giấy, tiếng gõ bàn phím laptop ì ầm, cùng âm thanh 'sột soạt' khi ngòi bút ma sát với mặt giấy. Từ nhịp , Lộc Tri Chi thể hình dung ngòi bút đang gì giấy - lẽ là ký tên . Những âm thanh trắng là thứ ru ngủ tuyệt vời nhất. Cô dần chìm giấc ngủ mà .
Cố Ngôn Châu lắng nhịp thở của Lộc Tri Chi qua tai dần trở nên đều đặn. Tai Bluetooth chất lượng khiến tiếng thở như vang ngay bên tai. Âm thanh nhỏ như mèo con khiến trái tim mềm nhũn, thể tập trung những tài liệu khô khan. Hắn tắt mic phía , rời khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ. Nằm giường, lắng nhịp thở của cô gái, nhanh chóng chìm giấc mơ.
Cả hai đều một đêm ngon giấc.
Lộc Tri Chi mở mắt khi ánh bình minh ló dạng. Cô định với lấy điện thoại xem giờ thì phát hiện máy hết pin tự tắt. Nhớ cuộc gọi với Cố Ngôn Châu tối qua, cô cắm sạc đẩy nhẹ Hồ Oanh Oanh đang ngủ bên cạnh:
"Hồ Oanh Oanh, dậy , em dẫn chị lên núi tu luyện."
Hồ Oanh Oanh vốn đang cuộn tròn như một cục lông, đánh thức liền vung chiếc đuôi to che mặt :
"Ồn ào quá! Tu luyện cái gì! Ta khổ sở tu hành ngàn năm hóa là để tự do, giờ đến giấc ngủ cũng yên ? Ta !"
Lộc Tri Chi cuối cùng cũng hiểu vì Hồ Oanh Oanh gần ngàn năm tuổi vẫn yếu đuối đến mức cô thu phục dễ dàng. Ngoài việc mất nội đan, nguyên nhân khác chính là sự lười biếng. Cô chịu tiến thủ, chỉ hưởng lạc. Lộc Tri Chi lắc đầu bất lực, khoác ba lô nhỏ lên núi tĩnh tọa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-ba-dao-tinh-mot-que-ca-gioi-thuong-luu-rung-dong/chuong-272-van-phong-co-ma.html.]
Trước khi , cô dán một lá bùa lên cửa - phòng khi giúp việc phòng thấy bạn cô mà chỉ thấy một con hồ ly cuộn tròn giường thì sợ c.h.ế.t khiếp.
Sau khi tu luyện xong, cô kịp về nhà dùng bữa sáng. Cha cô bận rộn tranh thủ về nhà chúc mừng sinh nhật nên sáng sớm cùng tài xế. Lộc Ẩm Khê đương nhiên theo cha. Trên bàn ăn, Lộc Minh Khê mặt mày xanh xám, trong khi Lộc Ngọc Phù rạng rỡ lạ thường. Mẹ cô múc một bát canh đặt mặt Lộc Tri Chi:
"Tri Chi, Oanh Oanh xuống ăn sáng?"
Lộc Tri Chi uống một ngụm canh:
"Mẹ ơi, kệ chị , chị thích ngủ nướng mà."
Mẹ Lộc vốn khoan dung với con cháu, gì thêm.
Sau bữa ăn, Lộc Tri Chi định nhờ xe chị gái đến công ty Cố Ngôn Châu. Vừa bước cửa thấy tài xế nhà họ Cố đợi sẵn. Lộc Ngọc Phù trêu chọc:
"Ôi, tiểu thư Lộc quả là bảo bối trong lòng ai đó! Dù Cố Ngũ gia đích đến đón, nhưng thứ đều chu nhỉ."
Lộc Tri Chi thấy hai chiếc xe đậu cổng: một chiếc Cố Ngôn Châu thường dùng và một chiếc xe bảo vệ. Tài xế bước tới chào:
"Đại tiểu thư Lộc, Nhị tiểu thư Lộc. Do tiểu thư gặp nạn ở Cố thị, nên Ngũ gia dặn từ nay mỗi tiểu thư ngoài đội bảo vệ cùng."
Lộc Ngọc Phù đẩy em gái về phía xe:
"Bảo bối, chị đủ khả năng mời bảo vệ đưa em , em nhanh ."
Lộc Tri Chi ngượng ngùng khẽ, mở cửa xe bước lên.
Chưa đến 9 giờ, Cố Ngôn Châu đợi sẵn lầu. Lục Triệu cầm tập tài liệu bên cạnh báo cáo. Suốt mười mấy phút, Cố Ngôn Châu hề đổi tư thế, như tượng đá ngóng vợ về phía bãi đỗ xe. Lục Triệu mỏi cả chân, đóng sập tập tài liệu:
"Cố Ngôn Châu, chó săn cũng giới hạn chứ! Đã phái đón , còn đây gì?"
Cố Ngôn Châu cuối cùng cũng phản ứng. Hắn sang Lục Triệu:
"Lần cô gặp nạn cũng đón. Thư ký thậm chí còn đưa cô thang máy. Thế mà cô vẫn bắt cóc ngay trong đó."
Lục Triệu dồn đến mức thể đáp . Mãi đến khi chiếc xe bạc và xe đen tiến bãi đỗ, nét mặt Cố Ngôn Châu mới giãn . Hắn bước nhanh tới, mở cửa xe ngay khi nó dừng hẳn:
"Tri Chi, em đến ."
Lục Triệu cũng nở nụ xã giao phía :
"Tiểu thư Lộc, xin chào."
Sau bắt cóc, cô gặp Lục Triệu vài nên còn xa lạ. Lộc Tri Chi gật đầu chào:
"Chào ngài Lục."
Cảm ơn tài xế xong, Lộc Tri Chi cùng Cố Ngôn Châu hướng đến văn phòng.
"Sao đợi em ở đây?"
Cố Ngôn Châu sờ mũi:
"Anh cũng tới, thấy xe em rẽ nên dừng đợi một chút."
Lục Triệu phía mặt thể tin nổi. Vừa tới? Vừa tới hai mươi phút !
Lần , thang máy xảy sự cố, đưa họ thẳng lên tầng cao nhất. Vẫn tấm thảm mềm mại , bước lên như mây.
"Văn phòng của vẫn mà, đột nhiên đổi ?"
Cố Ngôn Châu sờ mũi:
"Anh thấy... văn phòng đó ma! Đôi khi rèm cửa tự nhiên lay động. Lúc đêm, máy in tự nhiên chạy ầm ầm."