Hồ Oanh Oanh nhăn mặt đầy khó chịu.
"Căn nhà tồi tàn quá, mà ở ."
Lộc Tri Chi thấy buồn bèn trêu đùa:
"Chẳng lẽ lâu quá nên quên là gì ?"
"Trước đây chẳng cũng giam cầm trong núi mấy trăm năm đó ?"
Hồ Oanh Oanh kiêu hãnh vểnh đuôi lên:
"Nhà họ Hồ chúng sống trong hang , chúng tự xây nhà trong núi, đầy đủ tiện nghi, chẳng kém gì nhà bình thường nhé!"
"Chỉ là kết giới và trận pháp nên ngoài phát hiện thôi."
Lộc Tri Chi mà gì.
Nàng kiểm tra khắp căn nhà.
Đây là kiểu nhà ba gian phổ biến ở nông thôn.
Gian giữa là phòng ngủ của Trần Quý, hai bên hai gian phụ.
Một gian phụ đổ sập, gian còn một chiếc giường bằng ván gỗ mục.
Nhà bếp chỉ một cái bếp lò dựng tạm bên ngoài.
Trên bếp một chiếc nồi to gỉ sét, vẻ lâu đun nấu.
Lộc Tri Chi suy nghĩ một lát :
"Chúng sẽ ngủ ở gian phụ bên cạnh , chiếc giường đó đủ cho hai ."
"Nơi tuy bẩn nhưng quá bừa bộn, thể thấy Trần Quý khi ngốc vẫn sạch sẽ."
Lộc Tri Chi tìm thấy một cái chậu trong gian chính, múc nước từ giếng trong sân bắt đầu dọn dẹp gian phụ.
Sau khi quét sạch bụi bặm, nàng trải túi ngủ trong ba lô lên tấm ván gỗ.
Lộc Tri Chi vỗ tay:
"Mấy ngày nay ngủ trong rừng, hôm nay ít nhất cũng ngủ trong nhà."
Hồ Oanh Oanh tỏ mấy hứng thú:
"Ngủ trong rừng thì ? Với tu vi của , nào rắn rết chuột bọ nào dám đến gần."
"Ta thấy ngủ ở đây cũng chẳng khác gì ngủ ngoài trời."
Lộc Tri Chi xoa đầu Hồ Oanh Oanh:
"Chúng thể chờ chết, chia hành động."
" xem cái bếp ngoài thể nấu nướng , bánh mì và lẩu tự nóng trong ba lô cũng hết. Giờ sẽ làng mua đồ ăn."
"Cậu hãy ẩn hình , cố gắng lén tin tức trong làng."
"Càng nhiều thông tin càng lợi cho chúng ."
Nghe nhắc đến đồ ăn, Hồ Oanh Oanh lập tức tươi :
"Ta ăn gà!"
Lộc Tri Chi đồng ý ngay:
"Được thôi."
Một một hồ ly chia hành động.
Đã xế chiều, hầu hết dân làng đều đồng việc, chỉ còn những lớn tuổi.
Mấy thấy Lộc Tri Chi liền sân, thèm chuyện.
Nhà Trần Quý ở cuối làng, Lộc Tri Chi mãi đến đầu làng mới một nhà chịu tiếp chuyện.
Một bà lão trong sân đang nhặt rau cho gà ăn, Lộc Tri Chi gõ cửa hàng rào gỗ:
"Bà ơi, cháu là em họ của Trần Quý, bà cũng vấn đề, nhà gì ăn."
"Cháu thấy nhà bà nuôi gà quá, bà thể bán cho cháu một con ?"
Bà lão suy nghĩ một lát đặt chiếc chậu xuống:
"Vào ."
Lộc Tri Chi mừng rỡ.
Được mời nhà, chắc bà bụng, thể hỏi thêm nhiều điều.
Nàng rút năm trăm tệ đưa cho bà lão:
"Bà ơi, cháu thấy gà nhà bà béo lắm, bà bán cho cháu một con, giúp cháu món hầm và nấu ít cơm nhé."
Năm trăm tệ mua một con gà, ở làng là giá cao .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-ba-dao-tinh-mot-que-ca-gioi-thuong-luu-rung-dong/chuong-346-tran-quy-cuu-nguoi.html.]
Khuôn mặt nghiêm nghị của bà lão cũng bừng sáng, thái độ liền khác hẳn.
Bà bắt con gà to nhất trong đàn bắt đầu mổ thịt.
Vừa nhổ lông, bà chuyện với Lộc Tri Chi:
"Trần Quý cũng ơn với nhà bà."
"Lần lở đất , nó là đầu tiên gõ cửa nhà bà, bà mới sống sót."
"Bà nhớ ơn nó nên mới gà cho cháu đấy, chứ khác thì bà chẳng thèm tiếp!"
Thấy thể trò chuyện, Lộc Tri Chi kê ghế nhỏ cạnh bà lão:
"Bà ơi, cháu chỉ nhà họ ngốc, nhưng rõ chuyện gì xảy , bà kể cho cháu ?"
Bà lão do dự, nên .
Lộc Tri Chi rút thêm năm trăm tệ:
"Bà ơi, gà nhà bà ngon quá, ngày mai cháu mua thêm một con nữa, nhờ bà nấu giúp nhé."
Năm trăm cộng năm trăm, thành một nghìn tệ.
Bà lão tươi rói.
Bà cất tiền túi áo thoải mái mở lời:
"Làng chúng ít , tổng cộng chỉ ba chục hộ."
"Đầu năm trận mưa lớn, sạt lở cả sườn núi phía ."
" cái đoạn đường cháu ."
Lộc Tri Chi chợt nhớ, lúc làng quả thật nhiều cây đổ, như dấu vết của lở đất.
Bà lão tiếp tục:
"Làng vốn hẻo lánh, điện thoại sóng, nếu thật sự lở đất vùi lấp thì cả làng c.h.ế.t ai ."
"Lở đất xảy lúc nửa đêm, Trần Quý từng nhà đánh thức cả làng, chúng mới thoát chết."
"Khi chạy lên điểm cao nhất thì phát hiện Trần Quý biến mất."
"Cả làng tìm, thấy nó vùi trong đất lở."
"Nó cuốn một cây nghiêng, nửa vùi, c.h.ế.t hẳn."
"Đường núi sập, liên lạc với bên ngoài, dân làng leo cả ngày mới tìm xe đưa nó đến bệnh viện huyện."
"Mạng Trần Quý cứu , nhưng thì thành ngốc."
"Dân làng bảo, đó là Sơn Thần nổi giận, đòi cả làng hiến tế, Trần Quý cứu chúng nên Sơn Thần trừng phạt thành kẻ ngốc."
Bà lão dừng , giếng múc nước rửa thịt gà.
Lộc Tri Chi hiểu tại Trần Quý ngốc.
Không chuyện Sơn Thần nổi giận, chỉ là Trần Quý lở đất cuốn trôi, hoảng sợ đến mất một phách.
Nếu tìm , Trần Quý sẽ bình thường.
Bà lão rửa xong thịt gà nhóm lửa.
Lộc Tri Chi mang ghế theo hỏi:
"Bà ơi, cháu thấy nồi niêu nhà họ gỉ hết, bình thường ăn uống thế nào?"
Bà lão hiền kéo bễ thổi lửa:
"Trưởng thôn , Trần Quý vì cứu cả làng mà thành ngốc, nên mỗi nhà góp chút lương thực nuôi nó."
"Trần Quý đến làng một năm , là thuê đất trồng trọt."
"Chưa kịp thuê thì xảy chuyện."
Phiêu Vũ Miên Miên
Nói đến đây, bà lão nghi ngờ:
"À, lúc Trần Quý viện, chúng cũng nhờ cảnh sát tìm gia đình nó nhưng thấy."
"Cháu là họ hàng gì của nó ?"
Lộc Tri Chi ngờ như , nhất thời trả lời , đành qua loa:
"Cha họ đều mất , nên tìm ."
"Anh rời nhà vì cãi với gia đình. Cháu là họ xa, nếu vì vụ chia tài sản thì cháu cũng chẳng tìm đến đây."
Bà lão lẽ cả đời sống trong núi, tiếng phổ thông còn rành.
Bà nghi ngờ lời dối của Lộc Tri Chi.
Lộc Tri Chi hỏi tiếp:
"Bà ơi, bà thực sự tin Trần Quý h.i.ế.p dâm phụ nữ đó ?"