Dương Nhị vỗ nhẹ đôi chân mỏi nhừ vì quá lâu.
"Để suy nghĩ , giờ cũng khuya , việc cả ngày mệt lắm, nghỉ thôi!"
Phùng Tiểu Mạch thấy , nghĩ rằng Dương Nhị đồng ý, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ , bước về phía nhà bếp trong sân.
Chẳng mấy chốc, cô mang một bát sữa nóng hổi.
"Đây là sữa em trai nhà mang đến, cất giếng lạnh dám uống."
"Bát để dành riêng cho , uống ."
Dương Nhị cúi bát sữa.
Trong làng, sữa bò là thứ quý hiếm, chỉ bò mới đẻ mới sữa.
bò là động vật quan trọng để cày bừa, nhà nào bê con đều dành sữa cho chúng.
Chỉ khi bê con khỏe mạnh, chúng mới thể cày bừa hơn.
Ai cũng sữa bò bổ dưỡng, nhưng chẳng ai tranh phần với bê con.
Dương Nhị hiểu tấm lòng chuộc của Phùng Tiểu Mạch, chợt nhớ những ngày thường luôn hết lòng chăm sóc cô.
Hóa Phùng Tiểu Mạch quan tâm, nâng niu, là cảm giác như thế .
Uống xong bát sữa, Dương Nhị giường suy nghĩ.
Ngày mai, dù thế nào cũng kéo Phùng Tiểu Mạch hỏi thai.
Một khi sự thật, nếu cô với , tự khắc sẽ hết lòng chiều chuộng mỗi ngày.
Nghĩ , Dương Nhị chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ.
Vừa chợp mắt, cảm thấy mặt nóng rát như lửa đốt.
Đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào khi Phùng Tiểu Mạch quan tâm, bỗng đánh thức giữa đêm, bực bội bật dậy.
"Phùng Tiểu Mạch, mày điên ? Giữa đêm hôm khuya khoắt mày gì?"
Nếu là đây, dám chuyện với cô bằng giọng điệu .
giờ đây, Phùng Tiểu Mạch nợ , chẳng cần kiêng nể nữa.
Nông thôn đèn điện, ánh trăng vì thế càng sáng hơn.
Dương Nhị mở mắt, theo ánh trăng.
Phùng Tiểu Mạch lẽ bên cạnh giờ biến mất, đó là một bóng ở đầu giường.
Hắn giật tỉnh táo hẳn, vội lùi .
"Ai đó?"
Lộc Tri Chi vẫy vẫy bàn tay đau nhức.
"Dương Nhị, mặt mày dày thật đấy, tát đến mỏi cả tay mới đánh thức ."
Không thì thôi, xong, Dương Nhị cảm thấy mặt nóng rát, khóe miệng như xé toạc.
Hắn ôm mặt, giận dữ hỏi:
"Giữa đêm mày đến đây gì? Tiểu Mạch ?"
Lộc Tri Chi khoanh tay :
"Vợ mà còn giữ , hỏi ?"
Dương Nhị lắc đầu, đầu óc dần tỉnh táo hơn.
"Ý mày là gì?"
Lộc Tri Chi thản nhiên đáp:
" , đứa bé trong bụng Phùng Tiểu Mạch của ."
"Giờ hỏi thai, cô tất nhiên sợ."
Dương Nhị xong, đầu óc vẫn mơ hồ:
"Vậy thì ?"
Lộc Tri Chi thở dài:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Vậy nên, cô chắc chắn sẽ tìm nhân tình để bàn kế hoạch!"
"Ví dụ như..."
"Giết , thế là còn ai quản đứa bé trong bụng cô , cô thể tự do sống chung với nhân tình!"
Dương Nhị bật dậy khỏi giường:
"Chúng nó dám!"
Lộc Tri Chi gật đầu:
"Tất nhiên là chúng dám."
Cô chỉ chiếc bát sữa rỗng bàn:
"Nếu chúng dám g.i.ế.c , thì trong bát là thuốc ngủ, mà là thuốc chuột !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-ba-dao-tinh-mot-que-ca-gioi-thuong-luu-rung-dong/chuong-353-hen-ho-nua-dem.html.]
Dương Nhị chiếc bát rỗng, Lộc Tri Chi, lúc mới hiểu .
Hóa vì thế mà ngủ dễ dàng đến , ngủ say đến mức Phùng Tiểu Mạch rời khỏi giường, thậm chí đánh đến thế mới tỉnh.
Lộc Tri Chi tiếp tục:
"Người vợ quý giá của giờ đang hẹn hò với nhân tình, xem ?"
Nghe , Dương Nhị càng thêm phẫn nộ.
Hắn định bật đèn, nhưng nghĩ buông tay:
"Chúng nó ở ?"
Lộc Tri Chi bước , Dương Nhị nhẹ nhàng theo .
Phùng Tiểu Mạch chuyện gì đang xảy , cô ôm bụng, bước nhanh hơn.
Cô cảm thấy con đường hôm nay dài lạ thường, vốn chỉ mất vài phút, giờ dường như cả chục phút mà vẫn tới.
Trán đẫm mồ hôi, chân cũng mỏi nhừ.
Từ khi mang thai, cơ thể cô ngày càng nặng nề, chỉ cần vài bước là xương chậu và lưng đau nhức.
Để che giấu, cô luôn khom lưng, cúi gập , cố gắng để ai thấy bụng lộ rõ.
Bởi vì, đứa bé trong bụng cô mới hai tháng, mà gần bốn tháng .
Khi phát hiện kinh nguyệt đến, cô chuyện , kiểm tra thì quả nhiên thai.
Cô giữ đứa bé, nhưng cha của nó ép cô bỏ !
Theo bao lâu, danh phận, cô thể bỏ đứa bé .
Vì thế, cô mới dàn dựng vở kịch với Trần Quý.
Tối hôm , mấy bà hái nấm núi, cô lập tức nghĩ kế hoạch.
Dẫn Trần Quý hang động, chính là để mấy bà "bắt gian tại trường".
Tưởng rằng Trần Quý tuy đần độn, nhưng vẫn bản năng đàn ông.
Cô đành nghiến răng chịu đựng, cho thỏa mãn một , cũng coi như phụ .
tên đần nhất quyết chịu gần gũi, khi mấy bà hang, chỉ thấy hai đang giằng co.
Cô đang nghĩ cách biện minh, nhưng mấy bà tự hiểu rằng cô đang chống cự để bảo vệ thể.
Dù , chứng kiến, cũng là cái cớ để cô mang thai.
phụ nữ đáng c.h.ế.t phá hỏng kế hoạch của cô, khiến cô tiến thoái lưỡng nan.
Đang suy nghĩ, con đường mắt bỗng trở nên quen thuộc.
Cô lẻn đống củi nhà một gia đình.
Nhà nhiều đất, đống củi năm nào cũng chất cao ngất, đủ để che giấu hai .
Dù phát hiện, cũng thể viện cớ vệ sinh.
Người đàn ông kéo mạnh Phùng Tiểu Mạch đống củi, trách móc:
"Sao giờ mới đến?"
Phùng Tiểu Mạch thấy đàn ông, lập tức cảm thấy tủi :
"Đại Vũ, em cửa từ lâu , nhưng hình như gặp ma trơi, mãi thoát."
Người đàn ông mặt ai khác, chính là Đại Vũ, con trai trưởng nhà trưởng thôn.
Đại Vũ nhíu mày:
"Đừng nữa, lỡ thấy, cả hai đều chết!"
Phùng Tiểu Mạch cũng buông xuôi:
"Dù ai, ngày mai cũng c.h.ế.t hết!"
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại Vũ, dựa , vẻ yếu đuối:
"Ngày mai nếu con yêu tinh đến hỏi thai, chúng ?"
Đại Vũ đẩy cô :
"Mày hỏi tao ? Chuyện là do mày gây , giờ hỏi tao?"
"Tao hỏi mày, lúc đó tao bảo mày bỏ cái thai, mày bỏ!"
Phùng Tiểu Mạch nín bật lên:
"Sao thể đối xử với con chúng như , đó là con của , là con trai đó!"
Đại Vũ ánh mắt lạnh lùng:
"Con tao?"
"Mày là vợ Dương Nhị, con mày liên quan gì đến tao!"
"Phùng Tiểu Mạch, tao cho mày , mày gì thì , lóc, ăn vạ, tự tử, tao quan tâm!"
"Chỉ cần mày hỏi thai, để cái thai quái đó liên quan đến tao một xu! Mày hiểu !"