“Dạo  bố  bận, thường xuyên   ở nhà, sức khỏe của ông bà cũng  ,  thể chịu kích động.”
“Trước tiên  sẽ từ từ tiết lộ tin tức của cô cho ông bà, đợi khi nào chuẩn  xong,  sẽ lập tức đưa cô về nhà nhận tổ tông,   cô cũng sẽ sống cùng chúng .”
“Chuyện  , chúng  hãy coi như là hiểu lầm. Sau , chúng  sẽ là chị em  của , cô yên tâm, mặc dù trong nhà   nhiều quy củ, ông bà cũng  nghiêm khắc, nhưng  khi cô về nhà,  sẽ chăm sóc cô, giúp cô  quen với cuộc sống trong gia đình...”
Giang Thiên Ca cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô vẫn giữ nguyên quan điểm, cho dù cô  trở về  , Giang Ti Vũ cũng  thể tiếp tục ở  nhà họ Giang.
Bây giờ Giang Ti Vũ còn  thể   mặt cô lải nhải, là bởi vì cô  Giang Ti Vũ và Giang Thiên Bảo, Trương Lê Hoa ba  đấu đá , náo nhiệt một thời gian,  đó cô sẽ thu lưới.
Đến lúc đó, kẻ nào nên  đánh về nguyên hình thì sẽ  đánh về nguyên hình, kẻ nào nên  tù thì   tù, đừng hòng trốn thoát.
Chị em với ?
Cô xứng ?
Làm chị em cái con khỉ.
Biết Giang Ti Vũ vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của , Giang Thiên Ca hừ lạnh trong lòng,  mặt  tỏ vẻ khinh thường: “Có thể cô nghĩ nhiều ,    ý định  về nhà họ Giang.”
“Thật ? Cô ...” Bởi vì  ngờ Giang Thiên Ca   như , Giang Ti Vũ kinh ngạc đến mức giọng  cũng trở nên chói tai.
Nhận    thất thố, cô  vội vàng kìm nén biểu cảm,   đó là vẻ lo lắng giả tạo: “Thiên Ca, cô là con gái ruột của nhà họ Giang,  cô  thể  trở về chứ? Cô  trở về, bố...”
Giang Thiên Ca  lạnh trong lòng.
Giang Ti Vũ chạy đến  mặt cô  những lời , chẳng qua là cảm thấy những lời bịa đặt của   thể hù dọa  cô, xoa dịu  cô,  đó sẽ giở trò  xa đối phó với cô.
Hừ,  thì xem thử, rốt cuộc là ai hù dọa ai.
“Giang Ti Vũ, cô đừng giả vờ nữa,   trở về,  vui nhất chẳng  là cô ? Cô đừng tưởng    trong lòng cô đang nghĩ gì, cũng đừng  thử thăm dò .”
“Cô coi nhà họ Giang là bảo bối,  nỡ rời xa, nhưng  chẳng thèm quan tâm. Nếu    về nhận tổ tông, thì bây giờ còn đến lượt cô lên tiếng ? Cô  sớm  nhà họ Giang đá  ngoài .”
“Thay vì đến thử , chi bằng cô nên suy nghĩ nhiều hơn,  thế nào để che giấu  phận của  , đừng để đến lúc đó,  nhà họ Giang   sự thật, vạch trần  phận hàng giả của cô...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-138.html.]
“Cô...”
Giang Ti Vũ sững sờ, cô  cảm thấy lời  của Giang Thiên Ca  đáng tin.
 mà, biểu cảm khinh thường của Giang Thiên Ca khi nhắc đến nhà họ Giang,   giống như đang giả vờ.
Giang Thiên Ca quả thật  sớm   thế của , nhưng cô   đến nhà họ Giang nhận tổ tông.
Chẳng lẽ thật sự giống như cô , cô   nhận  nhà họ Giang ?
“Cô... Thiên Ca... Vì  cô   nhận bố và  ? Bố... Nếu ông   cô, nhất định sẽ  đón cô trở về.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Ti Vũ  dứt lời,   chằm chằm  biểu cảm của Giang Thiên Ca,  phân biệt xem lời cô  là thật  giả.
Giang Thiên Ca vẫn giữ nguyên vẻ mặt khinh thường: “Ông    nuôi nấng , tại    nhận ông ? Chẳng lẽ cô nghĩ  cũng giống như cô, vì thấy nhà họ Giang giàu , nên mới bám riết lấy  chịu buông ?”
Giang Ti Vũ   trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng.
 cô   tin lời Giang Thiên Ca . Cô  , Giang Thiên Ca là   cá tính, luôn cảm thấy bản   tài giỏi, cảm thấy  thể dựa  năng lực của bản  để   quyền lực và sự công nhận, khinh thường dựa dẫm  nhà họ Giang...
Trong lòng Giang Ti Vũ dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm. Bản  Giang Thiên Ca    về nhà họ Giang,  thì cô   bớt  một mối nguy hiểm . Cô   thể tạm thời  cần đối phó với Giang Thiên Ca.
Giang Ti Vũ kìm nén cảm xúc  mặt, mỉm  :
“Thiên Ca,  , bây giờ cô  đều là lời giận dỗi,  thể là do cô  hiểu rõ gia đình, nên mới   nhận họ,  hiểu cho cô.”
“ cũng  khuyên cô nữa, đợi khi nào cô nghĩ thông suốt,  sẽ đưa cô về nhà.”
Ánh mắt cô  lóe lên,  hỏi: “Thiên Ca,  cô  gọi họ đến đây?”
Giang Thiên Ca  Giang Ti Vũ đang  đến ai, nhưng cô giả vờ ngốc nghếch: “Họ? Họ là ai?”
“Cô  rõ còn hỏi!”
Giang Thiên Ca: “Ồ. Biết thì  .”
“...” Giang Ti Vũ nghẹn họng  thái độ của cô: “... Cô... Thiên Ca, vì  cô  gọi họ đến?”
Giang Thiên Ca  Giang Ti Vũ, dùng giọng điệu  chọc tức  khác : “Tại     gọi họ đến?”