Nghe Lục Tự Khôn , Lục Chính Tây trầm mặt xuống: “Lục Tự Khôn, cháu cháu đang gì ?”
“Nói chuyện trái với ông Giang? Từ bao giờ cháu dám năng như thế? Cháu ăn đòn ?”
Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Lục Chính Tây, Lục Tự Khôn sợ đến mức run rẩy, theo bản năng lùi bước.
nghĩ đến dáng vẻ lóc thảm thiết của Giang Ti Vũ, Lục Tự Khôn tự động viên bình tĩnh , siết chặt nắm đấm, cổ vũ bản : “Chú út, cháu cháu đang gì!”
“Cháu , ông Giang là trưởng bối, cháu là vãn bối mà ăn như là hỗn láo. mà, trưởng bối phạm sai lầm thì cháu dũng cảm chỉ . Trước đây chú cũng dạy chúng cháu, sợ cường quyền, dũng cảm theo đuổi chân lý!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cháu đừng đổ hết tội lên đầu chú.” Lục Chính Tây lạnh lùng .
Thấy Lục Tự Khôn cứng cổ, vẻ mặt phục, Lục Chính Tây liền lười quản nữa.
Nói nhiều với cố chấp cũng chỉ phí lời.
Thấy Lục Chính Tây nữa, Lục Tự Khôn cho rằng Lục Chính Tây thuyết phục, thở phào nhẹ nhõm, sự tự tin trong lòng cũng tăng lên.
Lục Tự Khôn về phía ông cụ Lục, kể chuyện Giang Ti Vũ nhà họ Giang đuổi .
Cậu bất bình : “Ông nội, Ti Vũ cô hề gì cả, cũng chẳng gì sai, nhà họ Giang đối xử với cô như thật sự quá đáng! Ti Vũ vẫn luôn sống ở nhà họ Giang, vẫn luôn coi nhà họ Giang là của !”
“Cô con gái ruột của chú Giang tâm địa độc ác, nham hiểm, xảo quyệt, vô tình. Ông nội, ông cô gì ?”
“Cô dám bảo ruột của Ti Vũ quỳ xuống mặt cô ! Dù đó cũng là nuôi nấng cô hơn mười năm trời! Cô như , chẳng sợ sét đánh ?”
“Chú Giang vì một như mà đuổi Ti Vũ ! Trước cháu còn tưởng chú Giang là , ngờ m.á.u lạnh vô tình, phân biệt trái như thế! Ông Giang cũng...”
“Bốp!”
Ông cụ Lục giận dữ đập bàn, chiếc bút treo giá bút bên cạnh cũng chấn động đến mức rơi xuống đất.
Lục Tự Đình bước dọa cho giật b.ắ.n , vội vàng lùi ngoài. Lục Tự Khôn càng dọa đến mức mặt mũi trắng bệch: “Ông... Ông...”
“Đừng gọi tao là ông nội! Tao đứa cháu ngu ngốc như mày!”
Ông cụ Lục tức giận đến mức hận thể ném Lục Tự Khôn ngoài.
Rõ ràng Lục Tự Khôn lợi dụng.
Nghe , là những lời bênh vực Giang Ti Vũ, nào là cô vô tội, nào là cô đáng thương, nhưng hề nhắc đến việc đứa trẻ nhà họ Giang đánh tráo như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-162.html.]
Giang Viện Triều thể giải quyết dứt khoát như , chắc chắn chuyện đứa trẻ đánh tráo năm đó hề đơn giản.
Giang Ti Vũ hề , vô tội ?
là cô , nhưng hề vô tội!
Chính cô nghĩ cách để Lục Tự Khôn đỡ cho , thì cô hề vô tội.
Đây là gì chứ? Định coi tất cả đều là kẻ ngốc như Lục Tự Khôn ?
Ông cụ Lục tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, ông chống tay lưng qua trong phòng mấy vòng, mãi mới kiềm chế cơn giận, chỉ tay mặt Lục Tự Khôn mắng:
“Mày là cái thá gì? Mày là cái giống gì mà dám xen chuyện nhà họ Giang? Còn dám chỉ trích chú ba mày, ông Giang m.á.u lạnh, vô tình?”
“Sao mày lên trời !”
“Không để Giang Ti Vũ rời khỏi nhà họ Giang, chẳng lẽ tiếp tục để cô ở đó ? Giang Viện Triều vì đứa con gái giả Giang Ti Vũ mà bỏ mặc con gái ruột, chẳng lẽ m.á.u lạnh, vô tình ?”
“Nếu như đứa trẻ đánh tráo năm đó là mày, bố mày vẫn luôn coi khác là con trai ruột mà nuôi nấng, đến khi mày tìm về, vẫn để đứa con trai giả đó ở nhà, mày nghĩ ?”
“Giang Ti Vũ nhà để về ? Cô còn bố ruột ?”
Lục Tự Khôn mặt mày tái mét, vô thức : “ mà, đó là nông...”
“Ồ! Nông thôn đấy!”
“Giang Ti Vũ cô trở về, cho nên mới để mày đến tìm tao đỡ cho cô .” Ông cụ Lục thẳng.
“Cô vốn dĩ thuộc về nơi đó. Mười mấy năm nay cô sống ở nhà họ Giang, đều là cướp đoạt của con gái ruột nhà họ Giang! Cô dựa cái gì mà trở về? Cô dựa cái gì mà khinh thường nông thôn?”
Lục Tự Khôn run rẩy giải thích: “Không ... Ti Vũ... Không hề khinh thường nông thôn...”
“Cô ? Vậy thì chính mày khinh thường nông thôn? Mày dựa cái gì mà khinh thường nông thôn? Tao cho mày , tao xuất từ nông thôn đấy, chẳng lẽ mày cũng khinh thường tao ?”
Ông cụ Lục mắng Lục Tự Khôn một trận té tát. Lúc từ trong thư phòng , chân Lục Tự Khôn run lẩy bẩy.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Tự Khôn, ông cụ Lục khỏi thất vọng.
Ông tức giận về phía Lục Chính Tây, mặt đen :
“Sau con con, nhất định dạy cho tử tế! Nếu như cũng nuôi thành như , cho dù c.h.ế.t cũng nhấc ván quan tài mắng con!”
Lục Chính Tây: “...”